“Cậu không cần nói ra, chỉ cần cậu gật hoặc lắc đầu.” Bà rơi nước mắt, cầu xin tôi: “Có phải Dương Thiên Trạch không?”
“Cháu thật sự không biết.” Tôi nhìn bà: “Dì, dì đừng nghĩ nghiều, được không?”
Trần Huệ Tử nhìn tôi hồi lâu, thấy tôi không tránh né ánh mắt bà, không còn cách nào khác, đành tin tôi.
Bà rơi lệ gật đầu: “Được, Ngô Tranh thiếu gia, tôi không ép cậu.”
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn dì đã hiểu. Dì có thể nói cho cháu, nơi ở khi đó của mọi người là đâu không?”
Bà lau nước mắt, bình tĩnh một chút nói: “Khi đó chúng tôi ở cùng khu tập thể với nhà máy tơ lụa của huyện Long Xuyên, có điều chỗ đó đã bị phá hủy từ lâu, xây nên một biệt thự, gọi là biệt viện Long Xuyên.”
“Được.” Tôi gật đầu: “Cảm ơn dì đã nói cho cháu.”
Bà nhìn tôi, lại nhìn Khả Nhi: “Mọi người… định đi Long Xuyên?”
“Chỗ đó đã bị phá hủy, đi cũng vô ích.” Tôi nghĩ ngợi, hỏi bà: “Dì nói Dương Thiên Dịch là dòng thứ Dương gia, vậy họ có nhà ở Tây Kinh không?”
“Có.” Bà nói: “Nơi đó ở Đông thành, bây giờ vẫn còn, nhưng sớm đã không còn ai ở.”
“Được, vậy dì cho cháu địa chỉ.” Tôi nói.
“Được.” Bà lau nước mắt, lấy giấy bút từ túi xách viết địa chỉ xuống.
Viết xong, bà giao lại cho tôi: “Chính là ở đây.”
Tôi đón lấy, nhìn dòng chữ nhỏ trên mảnh giấy, số 17 đường Bia Lâm Đông Thành, viện số 4 ngõ Dương gia.
“Ngõ Dương gia?” Tôi giật mình, hỏi bà: “Nhà tổ của Dương gia cũng ở đây sao?”
“Đã từng ở.” Bà nói: “Có điều bây giờ, cũng chỉ có nhà số 4 đó là sản nghiệp của tổ tiên Dương gia, những người khác cũng đã xuất ngoại, hoặc đoạn hương hỏa. Biệt viện số 4 vì là nhà tổ của Thiên Dịch nên cho tôi thừa kế, tôi vẫn chăm sóc, không dám sang tay.”
Tôi gật đầu: “Cháu đã biết, cảm ơn dì.”
Trần Huệ Tử đứng lên: “Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, cậu cần gì cứ đến tìm tôi.”
Tôi bình tĩnh cười: “Được.”
Trần Huệ Tử không nói gì nữa, xoay người đi.
Đợi bà ấy đi, Khả Nhi bước nhanh tới: “Thiếu gia, chúng ta tới ngõ Dương gia chứ?”
Tôi hơi trầm tư, lấy điện thoại gọi cho Dương Khải: “Anh đưa mẹ anh về nhà, sau đó đến biệt viện số 4 ngõ Dương gia chờ chúng tôi, chúng tôi chưa tới, anh không được đi.”
“Được!” Dương Khải nói.
Tắt điện thoại, tôi nhìn Khả Nhi: “Tìm xe đi, đi Long Xuyên!”
Long Xuyên ở phía tây bắc Tây Kinh, cách Tây Kinh hơn 200 cây số, chúng tôi thuê một chiếc SUV, đi đường cao tốc, 2 tiếng là đến nơi.
Chúng tôi đến luôn biệt viện Long Xuyên, đỗ xe ở bên ngoài biệt viện.
Sau khi mở cửa xuống xe, tôi nhìn kỹ, thấy biệt thự này kích thước không nhỏ, diện tích cũng chừng mấy ngàn mẫu, hơn nữa an ninh chắc chắn, muốn đi vào cũng không dễ dàng.
Khả Nhi cũng nhìn ra vấn đề này, nhìn tôi: “Thiếu gia, không thì chúng ta trèo tường vào?”
“Không cần.” Tôi nói: “Chúng ta không cần vào.”
“Vậy chúng ta tới đây làm gì?” Khả Nhi không hiểu.
“Dương Thiên Dịch chết ở gần đây.” Tôi nói: “Sau khi Dương Thiên Trạch hại chết ông ta đã chôn xuống dưới một gốc cây, chúng ta chỉ cần tìm được nơi chôn cất sẽ tìm được hồn phách của ông ta, tìm được hồn phách cũng sẽ tìm được nơi bày trân.”
Khả Nhi nhất thời sửng sốt: “Sao cậu biết rõ ràng như vậy? Dùng quẻ coi sao?”
Tôi lắc đầu: “Quẻ cũng vô dụng, nhưng tôi biết.”
“Vậy cậu cứ biết nhiều một chút đi, chúng ta liền bớt chuyện.” Cô hấp tấp nói.
Tôi bất đắc dĩ cười: “Cậu nghĩ tôi khống chế được việc này sao? Nếu thật như vậy, chúng ta tới Long Xuyên làm gì? Cứ đi tìm trận Phong Hồn không phải được rồi sao?”
“À, cũng phải…” Cô ngại ngùng cười, hỏi tôi: “Vậy… làm sao bây giờ?”
“Bình thường tôi sẽ không dùng quẻ.” Tôi nhìn xung quanh: “Có điều tình hình thế này, không dùng không được.”
“Ừ, dùng đi dùng đi.” Cô giống như một cô gái mê muội: “Tôi còn chưa được thấy cậu dùng quẻ bao giờ đâu!”
Tôi không để ý đến cô, tĩnh tâm, bấm ngón tay tính, được một quẻ tróc trong Cấn quẻ. Cấn là phần mộ núi lăng, biến quẻ từ Cấn thành Khôn, tướng gặp trộm mộ, phân tích từ quẻ tượng, phía trên mộ phần bị trộm có giá sắt cao, từ phương vị mà tính, hẳn ở hướng Chính Nam.
Tôi quay đầu nhìn hướng Chính Nam, thấy bên đường đối diện có công viên, mà ở sau công viên, mơ hồ thấy một cột điện cao thế bằng sắt rất cao.
“Ở đó.” Tôi chỉ cột điện.
Khả Nhi nhìn, gật đầu: “Được!”
Sau đó chúng tôi lái xe khỏi bãi đỗ, đi về hướng cột điện.
Đến gần cột điện, chúng tôi dừng xe, đi bộ tới, phát hiện xung quanh đều là đất cứng, chỉ có một nơi ở góc Đông Bắc cách chỗ này chừng mấy chục thước có dấu vết đào qua.
Tôi dẫn Khả Nhi tới gần phiến đất, ngồi chồm hỗm, dùng tay vuốt thử đất bùn, mũi người thấy mùi máu tanh nhàn nhạt. Đây không phải mùi máu, nếu đất có chôn xương, hài cốt chết yểu ắt có oán khí, sau khi xương thịt tan rã, một khi bị đào lên sẽ mang theo mùi máu tanh này.
Nói cho chính xác, đây thực ra là mùi oán khí.