Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 224 - Chương 224. Phù Tâm Linh

Chương 224. Phù Tâm Linh Chương 224. Phù Tâm Linh

Tôi búng ngón tay đứng lên, nhìn Khả Nhi: “Là chỗ này, nửa tháng trước có người đã dùng máy đào, lấy đi hài cốt của Dương Thiên Dịch. Việc này làm rất cẩn thận, không chỉ không lưu lại chút hài cốt nào, đất cũng bị đổi, đủ thấy tâm tư hung thủ kín đáo, một chút dấu vết cũng không muốn lưu lại.”

“Xì, vậy còn phải xem đối thủ của hắn là ai.” Khả Nhi nói: “Gặp phải thiếu gia, hắn ta có đào sạch hơn nữa cũng được gì? Không phải vẫn để chúng ta tìm thấy sao?”

Tôi nhìn xung quanh, lại nhìn đồng hồ: “Giờ trưa rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn trưa, nghỉ ngơi một lúc, giờ Thân(*) lại tới.”

*15h đến 17h

“Tới đào lên lần nữa sao?” Cô hỏi.

“Không cần, đào cũng không còn gì rồi.” Tôi nói: “Không cần hỏi nhiều, chiều đến cậu sẽ biết.”

Cô gật đầu: “Ừ, được!”

Chúng tôi lên xe, mở máy, đổi phương hướng, chạy về đường cũ.

Về đến huyện thành, chúng tôi tìm một quán mì, rửa tay rồi gọi 4 cái bánh bao kẹp và 2 bát mì thịt thái.

Mì và bánh bao vừa dọn lên, Dương Khải đã gọi điện đến.

“Thiếu gia, khi nào cậu đến?” Anh ta hỏi: “Đã trưa rồi.”

“Anh cứ ở đó chờ, đừng động đến gì cả.” Tôi nói: “Chờ là được.”

“À, được.” Anh ta nói: “Vậy tôi ra ngoài ăn một chút, hơi đói.”

“Không được, anh không thể ăn.” Tôi nói: “Anh ăn, bốn cô gái ở bệnh viện sẽ đói, họ không được ăn, anh cũng không được.”

“Được, vậy tôi không ăn.” Anh ta hấp tấp nói.

“Đúng rồi, bệnh viện bên kia sao rồi?” Tôi hỏi anh ta: “Có phát sinh chuyện gì không?”

“Cậu yên tâm, mọi chuyện đều bình thường.” Anh ta nói: “Tôi để lại Hàn Y và Trầm Lực ở đó tử thủ, họ không đi, không ai được đến gần. Cứ mấy phút tôi lại gọi riêng cho Trầm Lực và Hàn Y, không có chuyện gì hết.”

“Gọi riêng?” Tôi giật mình.

“Đúng.” Anh ta thấp giọng: “Thời điểm đặc biệt, cẩn thận một chút tốt hơn.”

Tôi hiểu ý cười: “Kiên nhẫn chờ, có chuyện gì cứ gọi điện.”

“Được!” Anh ta nói.

Tôi tắt điện thoại, cầm bánh bao kẹp thịt ăn.

Ăn trưa xong, chúng tôi nghỉ ngơi một lúc, vừa đến 3 giờ chiều, chúng tôi một lần nữa lên xe đến gần cột điện cao thế.”

Tới vị trí đó, tôi bảo Khả Nhi: “Giấy vàng, bút lông, nước.”

“Được.” Khả Nhi đặt túi xuống, nhanh chóng lấy giấy bút ra cho tôi, sau đó vặn nắp một chai nước.

Tôi dùng nước nhuận đầu búi, rồi dùng bút có chấm máu của Dương Khải, trên giấy vàng vẽ một đạo phù Tầm Linh.

Bùa không cần thần chú, cũng có loại không cần pháp ấn, phù vẽ được nửa, lá bùa liền hiện lên kim quang nhàn nhạt.

Tôi cười một tiếng, đem bút lông đưa cho Khả Nhi.

“Thiếu gia, đây là phù gì?” Khả Nhi hỏi.

“Phù Tầm Linh.” Tôi nói: “Ở trên có máu của Dương Khải, có thể tìm được hài cốt của Dương Thiên Dịch.”

“Ừ.” Cô gật đầu.

Tôi hơi định thần, nhẹ nhàng đặt phù Tầm Linh lên đẫn, lại dẫn theo Khả Nhi lùi về sau mấy bước.

Khả Nhi nhìn chăm chú phù Tầm Linh, dưới đất đột nhiên xông lên một cỗ hắc khi nhàn nhạt, luẩn quẩn sát đất tiến vào phù Tầm Linh.

Khả Nhi nhíu mày, bưng kín mũi, nhìn tôi: “Mùi gì… sao mà hôi thế…”

“Thi thối.” Tôi nhàn nhạt nói.

Khả Nhi vừa nghe mấy chữ này, thiếu chút nữa ói ra ngoài.

Chuyện xảy ra ở bãi Sư Tử, cả đời này cô cũng không quên được.

Khí đen không nhiều, rất nhanh đã bị phù Tầm Linh hấp thụ hết, ngay sau đó, thi thối cũng biến mất.

Phù Tầm Linh không gió tự bay, lần quẩn trên không trung, tựa như oan hồn muốn cáo trạng, chậm rãi trôi đến trước mặt chúng tôi.

Khả Nhi khẩn trương, theo bản năng rút dao ở hông ra, cảnh giác đề phòng.

Tôi đưa tay nắm lấy phù Tầm Linh, trong nháy mắt, nó an tĩnh lại.

Tôi gấp lại phù Tầm Linh, cười với Khả Nhi: “Được rồi, về thôi.”

Khả Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thu dao, gật đầu: “Được!”

Chúng tôi về xe, Khả Nhi mở máy, đổi hướng, chạy khỏi phiến đất hoang.

Suv vừa ra đến đại lộ đã nhận được điện thoại của Dương Khải.

“Sao rồi?” Tôi hỏi.

“Thiếu gia, có chuyện.” Dương Khải nói: “Có người đưa tin tới…”

“Đưa tin?” Tôi nhíu mày: “Là ý gì?”

“Có người gửi tới cho tôi một phong thư, thả ở cửa nhà cũ xong liền đi.” Anh ta nói: “Tôi mở ra xem, hắn ta nói vốn không vì mạng người, chỉ muốn mưu tài, chỉ cần tôi đưa 200 triệu, hắn ta sẽ bỏ qua cho vợ tôi, cho cả nhà tôi, đồng thời trả lại hài cốt của cha tôi.”

“Còn nói gì khác không?” Tôi hỏi.

“Phía trên còn nói để tôi gom đủ tiền, sau đó mang đến nhà cũ, đến lúc đó sẽ liên lạc với tôi. Nếu tôi không đồng ý, hắn ta đảm bảo, sẽ khiến chúng tôi nhà tan cửa nát.” Anh ta do dự: “Hắn còn nói, cậu chỉ là đứa trẻ lông mọc chưa hết, căn bản không phá nổi trận Phong Hồn, bảo tôi cân nhắc cẩn thận, đừng đem tính mạng người nhà ra làm trò đùa…”

Tôi bình tĩnh cười.

“Thiếu gia, cậu xem chuyện này làm thế nào?” Anh ta nhỏ giọng hỏi tôi: “Nội dung trong thư, tin được không?”

“Anh muốn làm thế nào?” Tôi hỏi ngược lại.

“Tôi nghe cậu.” Anh ta nói.

Tôi hơi trầm tư: “Anh theo những gì hắn ta nói mà làm, chuẩn bị xong tiền, tối nay tôi và Khả Nhi sẽ về Thượng Kinh.”

Dương Khải ngẩn ra: “Thiếu gia, tôi không phải không tin cậu, cậu đừng hiểu lầm, đừng mặc kệ chúng tôi!”

Bình Luận (0)
Comment