Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 225 - Chương 225. Đối Thủ Cao Minh

Chương 225. Đối Thủ Cao Minh Chương 225. Đối Thủ Cao Minh

“Không hiểu lầm, tôi biết anh rất tín nhiệm tôi.” Tôi nói: “Bây giờ Trần tiểu thư căn bản đã không còn vấn đề, chỉ cần trong ba ngày đối phương lấy được tiền, hóa giải Phong Hồn Tế, vậy chuyện này coi như cho qua.”

“Nhưng… nếu bọn họ không giữ lời thì làm thế nào?” Anh ta lo lắng.

“Đối phương không phải đã nói rồi sao? Mục đích hắn ta là cầu tài, không hại mạng.” Tôi nói: “Hắn ta không thù không oán với nhà các anh, cần gì lấy mạng. Phỏng chừng hắn ta làm như vậy, để cho anh thấy sợ, chịu lấy tiền đưa cho hắn ta mà thôi.”

Dương Khải do dự không quyết: “Nhưng… nhưng nếu như vậy, có phải không tôn trọng cậu không?”

Tôi hiểu ý cười: “Chuyện giải quyết được là được, tôi không vấn đề.”

“Việc này…” Anh ta trầm mặc một hồi: “Vậy… vậy cũng được…”

“Ba tiếng nữa anh tới khách sạn, tự mình đưa chúng tôi đến sân bay.” Tôi nói: “Dùng máy bay tư nhân của anh, đưa tôi và Khả Nhi về Thượng Kinh.”

Dương Khải thở dài: “Thiếu gia, có lỗi với cậu…”

“Không quan trọng, cứ làm như vậy đi.” Tôi bình tĩnh tắt máy.

Khả Nhi nhíu mày: “Chuyện gì thế? Không cần chúng ta nữa?”

“Đối phương đưa tin, nói muốn 200 triệu.” Tôi nói: “Đồng ý rồi sẽ bỏ qua cho họ, hơn nữa cũng trả lại hài cốt của Dương Thiên Dịch.”

“Dương Khải có ý gì không?” Khả Nhi hỏi.

“Dương Khải nói nghe tôi.” Tôi cười nhat: “Tôi bảo anh ta cứ theo thư mà làm.”

Khả Nhi không hiểu: “Nhưng thiếu gia, nhỡ đâu là một trò bịp thì sao?”

“Nếu như không phải trò bịp?” Tôi nhìn cô: “200 triệu đối với Dương gia mà nói cũng không là gì, nếu tôi không để anh ta làm theo những gì trong thư, nhỡ đâu xảy ra sơ xuất, bọn họ đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta, khi đó, phải làm thế nào?”

Khả Nhi nhất thời sửng sốt, hít vào một hơi: “Đúng, còn có thế như vậy…”

“Đối thủ của chúng ta rất cao minh.” Tôi nói: “Một phong thư, đánh tan Dương Khải. Nhưng vậy cũng tốt, tối nay chúng ta về Thượng Kinh.”

“Vậy chuyện này chúng ta không quản nữa?” Cô hỏi.

“Tối qua tôi nói cậu thế nào?” Tôi nhìn cô.

Khả Nhi ngẩn ra, hiểu ý cười: “Tôi hiểu rồi!”

Bốn giờ chiều, chúng tôi trở lại Tây Kinh Hoa Phủ.

Tôi và Khả Nhi đi tắm, dọn dẹp xong xuôi thì Dương Khải đến.

Mặt anh ta đầy vẻ xấu hổ: “Thiếu gia, hay là cậu đừng về, tôi cảm thấy chuyện này vẫn nên là cậu làm, nhỡ đâu đối phương không giữ lời, vậy tôi cũng không có chút bảo đảm nào…”

Tôi khẽ cười: “Nếu như hắn ta giữ lời? Anh không sợ khéo quá thành vụng sao?”

Anh ta do dự không quyết: “Nhưng…”

“Không cần do dự.” Tôi nói: “Tôi nhận chuyện này vì cứu Trần tiểu thư, cứu một nhà các anh. Bây giờ Trần tiểu thư đã không sao, mục đích cũng coi như đạt được, tương lai truyền ra ngoài, tôi cũng không bị mất mặt. 200 triệu đối với nhà anh mà nói, cũng chỉ là tiền một cái máy bay mà thôi, gia sản các anh mấy chục tỷ, chút tiền này không coi vào đâu. Bỏ tiền mua bình an, không sai.”

“Cậu thật sự không ngại?” Anh ta bất an.

Tôi lắc đầu: “Không ngại, có thể về sớm một chút, tôi vui còn chưa hết đây.”

Anh ta ho khan: “A… thế cũng được, vậy tôi đưa cậu và cô Khả Nhi ra sân bay.”

“Thế mới phải.” Tôi cười một tiếng, nhìn Khả Nhi: “Đi thôi.”

“Được!” Khả Nhi gật đầu.

Chúng tôi rời khách sạn, lên xe anh ta, trước sau có thêm hai xe hộ tống, rời khỏi Tây Kinh Hoa Phủ, hướng về sân bay.

Trên đường, Dương Khải nhớ tới một việc, hỏi tôi: “Thiếu gia, bốn cô gái ở bệnh viện, còn cần ở lại trông nom không?”

“Cần.” Tôi nói: “Trước khi Phong Hồn Tế bị phá vỡ, họ không được rời đi.”

“Được!” Anh ta gật đầu.

Tôi nhìn anh ta: “Anh cũng thế, còn lại hai ngày, không được ăn, không được uống, không được ngủ. Anh phải nhớ kỹ, anh càng mệt càng đói càng khát, sẽ càng lên tinh thần, nếu không kiên trì được, xuất hiện mộng, vậy thì…”

“Vậy thì gì?” Anh ta vội vàng hỏi.

Tôi cười nhạt: “Được rồi, việc này đã không thuộc về chúng tôi nữa, không cần nói.”

“Không không không! Cậu nói đi.” Anh ta thành khẩn nhìn tôi, chờ câu trả lời.

Tôi chuyển đề tài: “Lá thư ở đâu?”

“À, ở đây.” Anh ta lấy bức thư từ túi ra đưa cho tôi: “Cậu xem.”

Tôi mở phong thư trong tay ra, bên trên viết: “Dương tiên sinh, tôi không muốn hại đến mạng người, chỉ muốn cầu tài, anh chuẩn bị 200 triệu tiền mặt, hai ngày sau đến nhà số 4 ngõ Dương gia, đến khi đó tôi sẽ liên lạc với anh. Lấy được tiền, tôi sẽ phá Phong Hồn Tế, thả vợ chồng anh và mẹ anh, đồng thời cũng trả lại hài cốt cha anh. Ngô Tranh cũng chỉ là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, căn bản không phá được Phong Hồn Tế, hy vọng anh cân nhắc, đừng lấy tính mạng người nhà ra làm trò đùa. Nếu anh hợp tác, tôi đảm bảo người nhà anh bình an, nếu anh không hợp tác, tôi cũng đảm bảo, nhất định khiến anh nhà tan cửa nát.”

Kết thư, không ký tên.

Tôi xem xong, gấp thư lại, trả cho Dương Khải.

“Cậu cũng thấy đấy, không phải tôi không tin cậu, thật sự không còn cách nào nữa.” Anh ta bất đắc dĩ thở dài: “Thiếu gia, những lời cậu còn đang nói dở, nói với tôi đi…”

Tôi nhìn anh ta: “Nếu xuất hiện mộng, thì gọi điện cho tôi.”

Bình Luận (0)
Comment