Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 226 - Chương 226. Hồi Mã Thương

Chương 226. Hồi Mã Thương Chương 226. Hồi Mã Thương

“Được! Cảm tạ thiếu gia.” Anh ta cảm kích không thôi.

Tôi nhìn Khả Nhi bên cạnh: “Tối nay đi ăn đùi dê nướng đi.”

Khả Nhi cười: “Được! Tôi mời cậu!”

Tôi cũng cười.

Hơn 7 giờ tối, máy bay tư nhân của Dương Khải hạ cánh.

Sau khi xuống máy bay, chúng tôi rời khỏi sân bay, bắt xe đến con phố ở cạnh Thái Cổ Lầu, ăn đùi dê nướng.

Chúng tôi gọi đùi dê, bốn đĩa thức ăn, 10 chai bia, vui vẻ ăn một bữa.

Sau khi ăn xong, chúng tôi lại bắt xe đến sân bay, mua hai tấm vé, quay về Tây Kinh.

Hàn Y vẫn ở lại bệnh viện, cô ta và người kia ắt không thể ngờ được, chúng tôi về Thượng Kinh chỉ để ăn một bữa đùi dê, sau đó hồi mã thương(*), quay trở lại.

(*) Ý nói đánh bất ngờ, bất ngờ quay lại đánh địch.

Tôi đã từng nói, chuyện này không thể trực tiếp làm, chỉ có thể ám độ trần thương(*).

(*) Bí mật, lén lút.

Bọn họ ném một con mồi tới, khiến Dương Khải chần chừ do dự, vậy tôi liền tương kế tựu kế, làm một trận man thiên qua hải(*) . Dương Khải ở đó chuẩn bị tiền chuộc, tôi ở đây tiếp tục tra chuyện Phong Hồn Tế, làm việc của mình, không trễ nải ai hết.

(*) giấu diếm, tận dùng sương mù qua biển.

Còn lại hai ngày, bất kể hắn nói thật hay không, chuyện này tôi đã nhận thì phải làm cho xong, không thể để lại. Phong Hồn Tế này, tôi phá chắc.

Từ sân bay, chúng tôi bắt xe đến gần khu Tây Kinh Hoa Phủ, nhanh chóng tìm được khách sạn.

Sau khi nghỉ ngơi, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ đêm.

Chúng tôi tắm, sau đó lên giường.

Khả Nhi rất tự nhiên chui vào ngực tôi, hạnh phúc ôm lấy tôi.

Thật ra tối qua sau khi tôi ngủ, cô cũng trèo lên giường tôi, chúng tôi ngủ chung lâu như vậy, đã thành thói quen.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô, dặn dò: “Ngủ một giờ rồi dậy, sáng mai 5 giờ, cậu đến đối diện Tây Kinh Hoa Phủ lái xe ra đây, chúng ta đi tìm hài cốt của Dương Thiên Dịch.”

“Ừ.” Cô gật đầu.

Tôi bình tĩnh cười, nghiêng người sang: “Ngủ thôi.”

Cô do dự một lúc, quật cường ôm dính lấy lưng tôi.

Bầu ngực nhỏ nhắn dính chặt lấy lưng khiến tôi khô miệng, ho khan: “Khả Nhi… vừa vừa thế thôi được rồi…”

“Tôi cũng chỉ có thể thế này mỗi khi cậu ra ngoài mới được chút phúc lợi...” Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Chút quyền lợi cũng không cho sao?”

Tôi không biết làm sao: “Tôi sợ tôi không khống chế được…”

“Vậy đừng khống chế…” Cô sâu kín nói.

Tôi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, chuyển người sang nhìn: “Đừng nháo, được chứ?”

Khả Nhi sâu đậm nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi yêu cậu.”

Tôi đỏ mặt: “Đừng có tán tỉnh tôi…”

Cô cười, nhẹ vuốt ve mặt tôi, nghịch ngợm nói: “Vậy cậu cũng nói cậu yêu tôi đi, tôi sẽ ngủ.”

“Không phải tôi đã nói rồi sao?”

“Tối nay chưa nói.”

“Vậy tối nay nói rồi, sau này thì sao?”

“Sau này tính chuyện sau này.” Cô nhìn tôi: “Dù sao cậu cũng phải nói, nếu không tôi tán cậu tới trời sáng…”

“Cậu rõ là không nói chuyện phải trái!”

Cô ôm cổ tôi, nóng bỏng nhìn tôi: “Tôi cũng không phải Quách tiểu thư, tôi là một đứa côn đồ mà…”

“Được rồi được rồi, tôi yêu cậu! Mau ngủ đi.” Tôi không biết làm sao.

Cô cười, chụt một tiếng hôn tôi: “Tôi yêu cậu! Ngủ ngon! Ngủ đây!”

Mặt tôi rất nóng.

Nhưng cô lại hài lòng ôm lấy tay tôi, rất nhanh đã ngủ.

Tôi yên lặng nhìn cô một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

Khả Nhi rất thông minh, thông minh hơn tôi nhiều.

Cô nhóc dở hơi này.

Rất nhanh, tôi cũng ngủ.

Ngủ hơn một tiếng, 4 giờ hơn, Khả Nhi tỉnh.

Tôi nghe được động tĩnh của cô, cũng tỉnh lại.

“Cậu ngủ thêm đi.” Khả Nhi nói: “Tôi đi lấy xe.”

“Cậu mới ngủ được một lúc, có được không?” Tôi hỏi.

Khả Nhi tự tin cười: “Thời gian không quan trọng, chất lượng mới quan trọng, hơn một tiếng cơ mà, đủ rồi.”

Mặt tôi vô tình nóng lên, cảm giác như cô đang nói chuyện lái xe, lại như không phải.

Cô nhìn tôi cười hắc hắc: “Tôi đi lấy xe đây!”

Cô đeo túi lên, xoay người đi.

Tôi lúng túng không thôi, đứng dậy xuống giường, đi vào phòng tắm.

Mười mấy phút sau, tôi thu dọn xong xuôi, xuống lầu, tới ven đường.

Tây Kinh mới 4 rưỡi, tựa như nửa đêm, trên đường không có chút xe nào.

Khả Nhi lái xe ra khỏi hầm đỗ xe Tây Kinh Hoa Phủ, trên giao lộ đổi hướng, lái đến bên tôi, chậm rãi dừng lại.

Tôi mở cửa lên xe, cài dây an toàn.

“Chúng ta tìm thế nào?” Khả Nhi hỏi.

Tôi cầm phù Tầm Linh, gấp nó thành con hạc giấy, ngón tay quyết nắm xuống, vừa muốn đọc thần chú, trong đầu đột nhiên xuất hiện một phong cảnh. Đó là một nơi có núi có sông, trên núi tất cả là tuyết, giữa sườn núi có một căn nhà, một người đàn ông đang ngồi trên nóc nhà, cúi đầu khóc thút thít. Mà ở chân núi có một đập nước, trên đó viết 4 chữ to: đập nước Long Xuyên. Tôi giật mình, hình ảnh lập tức biến mất.

“Đập nước Long Xuyên…” Tôi đã biết, bảo Khả Nhi: “Tới tra đập nước Long Xuyên.

“Được!” Khả Nhi lấy điện thoại, tra một chút: “Tìm được rồi, đập nước Long Xuyên ở phía Đông huyện Long Xuyên, cách huyện thành tầm 60 cây số.”

“Hài cốt Dương Thiên Dịch sẽ ở đó.” Tôi nói: “Đi đập nước Long Xuyên.”

“Được!” Khả Nhi gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment