Những cô gái thuộc mệnh Thủy đều rất thông minh sáng suốt, Tiểu Quân càng là người như vậy.
Tôi không hiểu lời nói của Trần Đạo gia hồi đó. Nhưng cô ấy đã thực sự hiểu được.
Cả đời này tôi không thể rời xa cô ấy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ba ngày sau, đã đến giao thừa rồi.
Buổi sáng sớm, mẹ con Khả Nhi đến đầu tiên, họ mang theo rất nhiều hải sản, từ tôm hùm to đến cua hoàng đế, muốn gì có nấy. Mẹ của Khả Nhi là Tô Nghiên, dì ấy rất đẹp, tư thế hiên ngang, đã hơn bốn mươi tuổi nhưng trông dì ấy chỉ có hơn ba mươi tuổi thôi, vô cùng trẻ đẹp.
Dì ấy xuất thân là chiến sĩ đặc chủng, tính cách hào sảng, không chi li tiểu tiết, rất nhanh đã trở nên thân thiết với chúng tôi.
Chúng tôi cùng nhau đem hải sản mà họ mang đến vào trong phòng, tôi nhìn qua loa thấy cũng đủ cho chúng tôi ăn đến ngày mười lăm tháng Giêng.
Buổi trưa, lão Triệu mới đến, anh ấy mang một con dê đã giết sẵn, còn có hai thùng rượu ngon. Anh ấy thấy ban công lộ thiên của biệt thự cũng không tồi, gợi ý buổi tối vừa ăn hải sản vừa nướng dê.
Anh ấy đã mang cả lò nướng và than đến.
Khả Nhi nói anh ấy không ghét lạnh thì tự mình ở ngồi nướng ở bên ngoài đi.
Một câu nói ấy đã khiến chúng tôi cười phá lên.
Đang nói chuyện thì Đường Tư Giai đến, chị mang theo mấy thùng hoa quả nhập khẩu, còn có một chai rượu vang đỏ thượng hảo.
Khả Nhi nhìn thấy chai rượu đó, không khỏi tặc lưỡi: “Đậu má, DRC, chị, rượu này giá mười mấy vạn thế!”
Đường Tư Giai mỉm cười: “Vậy tối nay chúng ta tiêu diệt nó trước.”
“Ok!” Khả Nhi cười, rồi nói với Tô Nghiên: “Mẹ, mẹ đã đến đây rồi, chai rượu này bằng nửa chiếc xe của mình đấy!”
Tô Nghiên cũng cười: “Được, vậy mẹ phải thử mới được!”
Tiểu Quân mỉm cười, rồi đứng dậy xắn tay áo: “Vậy đừng ngây ra đó nữa, để thưởng thức chai rượu đó sớm hơn thì chúng ta bắt tay vào làm thôi!”
Chúng tôi cùng nhau chuẩn bị, tôi và lão Triệu đi nướng dê trên ban công, Tiểu Quân phụ trách hải sản, Đường Tư Giai làm rau, Khả Nhi phụ bếp. Tô Nghiên muốn vào nhà bếp để giúp nhưng đám con gái không cho, thế là dì ấy bất lực đi ra ban công giúp chúng tôi nướng dê.
Tôi xưa nay không biết nướng dê nên chỉ phụ giúp lão Triệu thôi, chúng tôi khiêng lò nướng lên ban công, lúc đang cột dê lên lò nướng thì Tô Nghiên đi đến, dì ấy đuổi lão Triệu sang một bên rồi tự mình ra tay.
“Con dê to thế này phải nướng năm sáu tiếng đấy.” Dì ấy cởi áo khoác ngoài rồi đưa cho tôi, xắn tay áo lên, cầm lấy con dao, lập tức các động tác rất ra dáng chuyên nghiệp, dì ấy chia thành hơn mười miếng theo từng bộ phận của con dê.
Tôi và lão Triệu ngây ngốc nhìn dì.
Chia dê trên thớt thì không lấy làm lạ, nhưng Tô Nghiên lại một tay giơ con dê lên, một tay hạ dao, tốc độ vô cùng nhanh nhẹn.
Dì ấy cùng chiếc dao thật sự rất linh hoạt!
Sau khi chia sau, Tô Nghiên bỏ dao xuống rồi lại cầm một chân sau con dê lên, nhìn chúng tôi: “Đây là đủ cho chúng ta ăn rồi! Triệu Phi, cháu nhóm than lên đi. Ngô Tranh, cháu da mịn thịt mềm, đừng ở đây mà bị lạnh, đi vào trong phòng xem ti vi đi.”
“Dì ơi được rồi…” Lão Triệu nghe lời đi nhóm lửa.
Tôi đỏ mặt: “Dì, cháu cũng có thể phụ giúp mà.”
Tô Nghiên mỉm cười: “Nướng mỗi chân con dê cũng cần một đội tăng cường sao? Cháu không cần ở đây mà bị rét cóng như thế, hay là cháu vào chơi với mấy cô bé đi.”
“Không không, cháu xem dì nướng dê.” Tôi vội nói: “Nói chuyện với dì cháu thấy thoải mái hơn.”
“Ha ha ha…” Tô Nghiên bật cười: “Thằng bé này thật biết ăn nói, chả trách mấy cô bé đều thích cháu. Được, vậy ngồi đó để dì trổ tài cho mà xem.”
“Vâng!” Tôi cười.
Lão Triệu chuyển lò nướng và than từ trong xe ra, rất nhanh sau đó anh ấy đã nhóm than, chuẩn bị xong tinh tươm.
Tô Nghiên nhanh nhẹn cố định được chân con dê trên giá nướng, sau đó đốt than lên bắt đầu nướng.
Tôi ở bên cạnh nhìn chỉ thấy động tác của dì ấy vô cùng thành thạo, phong cách rất mạnh mẽ, vừa nhìn là biết đây là cách nướng dã ngoại của chiến sĩ đặc chủng.
“Dì ơi, năm đó lúc dì chấp hành nhiệm vụ, nướng như này nhiều lắm nhỉ?” Tôi hỏi.
Tô Nghiên cười bình thản: “Lúc chấp hành nhiệm vụ thì làm gì có thứ này mà ăn? Có chuột ăn là tốt lắm rồi, hơn nữa bọn dì cũng không được nhóm lửa đâu, toàn ăn sống đấy.”
“Đỉnh!” Lão Triệu giơ nói tay cái lên.
“Có một lần, quân của bọn dì diễn tập ở trên thảo nguyên.” Tô Nghiên lật chân dê lại: “Tiểu đội của dì có ba người đã đánh tan được một hàng quân xanh đối kháng(*), đánh say sưa lắm, kết quả cũng bị lộ, ba đứa con gái liền trốn vào trong núi, mai phục ba ngày hai đêm, không có gì ăn hết, nước cũng không nó mà uống.”
(*) Đội đóng giả địch trong mô hình diễn tập đối kháng