“Sau đó thì sao ạ?” Tôi hỏi.
“Khát thì uống nước tiểu còn được.” Dì ấy nói qua quýt: “Nhưng không có gì ăn thì không biết làm sao. Lúc ấy bọn dì đã đánh mấy ngày rồi, tiêu hao sức lực đã đạt gần tới cực hạn, không có bổ sung năng lượng, hoàn toàn không thể chống cự được nữa, may sao cuối cùng một người trong đội của dì đã bắt được một con rắn, lúc ấy bọn dì mới có cái mà ăn.”
“Hung mãnh!” Lão Triệu lại giơ ngón tay cái lên.
“Về sau diễn tập kết thúc, hai bên đã cùng nhau uống rượu.” Dì ấy kể: “Đồng chí ở trên đó đã tặng bọn dì một con dê, rồi nướng cả con. Ba người bọn dì nhìn đăm đăm, rồi xông đến, mỗi người cắt lấy một miếng rồi ăn nhồm nhoàm, đám binh lính con trai nhìn thấy đều thất kinh không khép nổi miệng, ha ha ha...”
“Thật sự hung mãnh!” Lão Triệu lại giơ ngón cái lên: “Dì dũng mãnh quá đi!”
Tô Nghiên nhìn anh ấy một cái rồi nhếch mép cười: “Tên nhóc chỉ giỏi nói đùa, mau đi rót cho dì một ly rượu trắng!”,
“Rõ!” Lão Triệu cười ha ha đi rót rượu.
Tô Nghiên nhìn tôi một cái rồi dì ấy tiếp tục nướng chân dê: “Ngô Tranh, cháu thích Khả Nhi không?’
“Dạ?” Tôi sững lại: “Không phải, dì à, dì đừng hiểu nhầm, cháu...”
“Dì biết nó thích cháu, dì muốn hỏi là cháu có thích nó không?” Dì ấy nhìn tôi chằm chằm: “Thích không?”
“Cháu... ờm... chuyện này...” Tôi ngại ngùng.
Như vậy thì tôi biết trả lời thế nào?
Nói thích ư? Tôi đối với Khả Nhi không phải kiểu thích đó.
Nói không thích? Trong tay dì ấy đang cầm con dao kia kìa!
Dì ấy thấy tôi ấp a ấp únng liền nhíu mày: “Do dự cái gì? Nói đi!”
“Dì à, cháu đối với Khả Nhi... ờ... cái đó...” Tôi hắng giọng: “Cái đó... cháu đối với cậu ấy... thích... nhưng không phải kiểu thích đó... dì đừng hiểu nhầm...”
Dì ấy nhìn tôi một lúc, hiểu ra liền bật cười, lắc lắc đầu: “Được rồi, dì biết rồi.”
“Dì biết rồi?” Tôi sửng sốt: “Dì biết gì rồi?”
Dì ấy cầm chân dê lên nhìn rồi lại đặt lên lửa: “Tính cách của con nhóc này rất bướng bỉnh, chuyện nào thấy chắc chắn thì dùng dao có kề cổ nó cũng không sợ, cố chấp đến mức cho dù có mười con bò cũng không lôi nó được. Dì biết cháu thương nó là được rồi, dì cũng không muốn dài dòng lắm chuyện, không quan tâm đến vẻ bề ngoài, cháu là đứa rất được các cô gái yêu thích, sau này trong lòng cháu có một vị trí cho nó là được rồi.”
Dì ấy nhìn tôi: “Yêu cầu này không cao chứ?”
“Dạ?” Tôi định thần lại rồi vội gật đầu: “Không cao, không cao!”
Dì ấy khẽ mỉm cười rồi gật đầu: “Có được câu này của cháu là được rồi!”
Tôi sững lại, cái gì được rồi?
“Dì à, cháu không có ý đó...” Tôi vội giải thích: “Ý của cháu là...”
Tô Nghiên nhìn tôi.
Tôi nuốt bọt cái ực, những lời nói đang ở đầu môi vội tụt xuống họng.
Dì ấy cười đắc ý rồi tiết tục nướng chân dê.
Nụ cười của Khả Nhi giống y hệt với dì ấy, hai mẹ con họ mỉm cười trông vừa đểu đểu nhưng cũng thật đẹp...
Lão Triệu bưng đến một bát rượu trắng, anh ấy ngoan ngoãn chạy lại, hai tay đưa cho Tô Nghiên, giọng nịnh hót: “Dì, mời dì dùng!”
Tô Nghiên đó lấy rồi ngửi ngửi, mắt dì ấy bừng sáng, rồi uống một ngụm, không khỏi gật gật đầu, “Ừ... rượu Mao Đài này cũng được mười năm rồi ha?”
“Vừa đúng mười năm ạ.” Lão Triệu vội nói: “Dì, dì lợi hại thật đó!”
Tô Nghiên uống một hơi hết nửa bát, chỉ còn lại một ngụm lớn cuối cùng, dì ấy phun lên trên chân con dê.
Phụt một tiếng, ngọn lửa bùng lên hơn một thước.
Tôi và lão Triệu đều sững sờ.
Rất nhanh sau đó, ngọn lửa đã dịu xuống, Tô Nghiên lau khóe miệng một cái rồi mỉm cười: “Nướng như vậy mới ngon!”
Lão Triệu cao giọng hùa theo: “Không sai!”
Tô Nghiên cười đắc ý, rồi dì nhìn tôi: “Ngô Tranh, cháu đừng ở đây nữa, ra với mấy cô vợ của cháu đi.”
Tôi đỏ mặt: “Dì à, không phải những gì dì nghĩ đâu, cháu...”
“Được rồi, được rồi, không cần giải thích, đi đi.” Tô Nghiên xua tay: “Triệu Phi, rót lại cho dì một bát rượu nữa.”
“Cháu...” Tôi sa mạc lời.
Lão Triệu cười ti hí kéo tôi vào trong phòng khách, rồi hỏi nhỏ: “Thế nào thiếu gia? Mẹ vợ này đủ ngầu chứ?”
Tôi bỗng hiểu ra: “Trước đây anh không dám lợi dụng cậu ấy, không phải có liên quan đến mẹ cậu ấy chứ?”
“Hê hê, cũng có một phần.” Lão Triệu cười ngại ngùng, rồi hạ giọng nói: “Lúc Khả Nhi mới đến làm việc ở chỗ tôi, dì Tô đã mang cho cô ấy hoa quả. Và sau đó tôi không dám lợi dụng cô nhóc đó nữa.”
“Ồ...” Tôi hiểu ra: “Thì ra là vậy...”
“Có điều cậu không cần lo lắng.” Anh ấy cười: “Cậu có nhìn thấy không? Dì ấy rất hài lòng với cậu, thích cậu!”
Lúc này tôi mới định thần lại: “Đợi đã! Anh vừa nói gì thế? Mẹ vợ gì chứ?”
“Chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà.” Lão Triệu cười hê hê.
“Không phải, em không có suy nghĩ đó!” Tôi vội giải thích.
Lão Triệu nhìn tôi, hiểu ra liền cười: “Thiếu gia, cậu sẽ trưởng thành thôi... được rồi, tôi đi rót rượu đây. Cậu ra với mấy thiếu phu nhân đi. Ha ha ha...”
Anh ấy cười rồi quay người đi.
Tôi sững sờ ở chỗ cũ, cạn lời thực sự.