Khoảng một iếng sau, chân dê đã nướng xong, bữa cơm giao thừa của chúng tôi chính thức bắt đầu.
Quách Thần Quân và Đường Tư Giai cùng nhau nấu nướng, họ xào bốn món và hai bát khai vị, thêm món cua hoàng đế hấp, tôm hùm nướng bơ, bánh phương Đông hấp, sashimi cá ngừ vây xanh và chân dê nướng, một bàn ăn rất thịnh soạn với mười món ăn.
So với bát há cả đông lạnh cô đơn lẻ bóng của năm trước thì lần này tôi thực sự được đón Tết rồi.
Chúng tôi bắt đầu uống rượu vang đỏ mà Đường Tư Giai mang tới, rồi tiếp đó uống đến rượu Mao Đài ủ mười năm của lão Triệu, trong phòng kách ngập tràn tiếng nói cười, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, chúng tôi giống như người nhà với nhau vậy.
Nhà tôi là nhà dòng dõi phong thủy, đêm giao thừa đối với gia tộc của tôi mà nói, thực ra nó càng được xem là một loại nghi thức. Lúc đó tôi và ông nội ở nhà cũ, mỗi năm đến ngày giao thừa thì cha mẹ tôi và chú Hai, thím Hai đều đoàn tụ về đây. Hầu như đều làm một mâm cơm, cúng tổ tiên trước, sau đó mọi nười trong nhà yên lặng cùng nhau ăn bữa cơm. Qua giờ Tý sẽ chúc Tết ông nội, sau đó đón giao thừa hoặc đi ngủ.
Hơn chục năm tôi sống ở nhà, hầu như năm nào cũng như vậy.
Đến nay tôi đã hiểu, thì ra cũng có thể đón Tết như thế này.
Tôi thích cảm giác này, vô cùng thích.
Cuộc sống cần có nghi thức nhưng nếu thái quá thì nó sẽ trở thành một gánh nặng khiến người ta mệt mỏi.
Tôi không muốn cô độc nữa.
Không biết tự lúc nào, màn đêm đã buông xuống, trời đã về khuya, chúng tôi đã ăn uống no say.
Lão Triệu là người đầu tiên không chịu được nữa, anh ấy mượn cớ vào nhà vệ sinh rồi chạy đến phòng khách, nằm phịch lên sô pha, rồi ngáy khò khò.
Quách Thần Quân đi lấy chiếc chăn rồi đắp cho anh ấy.
Tiếp đó, mẹ con Khả Nhi cũng đi nghỉ ngơi.
Tôi bảo Đường Tư Giai đi ngủ trước nhưng chị lắc lắc đầu, và bảo tôi đi nghỉ ngơi trước đi, chị sẽ cùng với Tiểu Quân thu dọn.
Tiểu Quân cũng có ý này, cô ấy đưa tôi vào phòng ngủ để tôi ngủ trước, chút nữa cô ấy sẽ quay lại.
Tôi biết hai người con gái này đều rất ưa sạch sẽ, làm việc thì nhanh nhẹn, hai người họ sẽ không để dồn bát đĩa canh cặn đến ngày mai.
Thể nên tôi đã nằm lên giường trước, đi vào giấc rất nhanh.
Một lúc sau, Quách Thần Quân quay lại.
Cô ấy đóng cửa lại rồi lên giường chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm lấy tôi,
Tôi ôm cô ấy, mơ màng hôn cô: “Tiểu Quân, chị thật tốt...”
Cô ấy cười hạnh phúc, ngả vào lòng tôi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Tôi đã có một giấc mơ rất dài, trong mơ tôi dắt Tiểu Quân về quê nhà gặp cha mẹ tôi. Sau khi bước vào cửa thì tôi phát hiện Lâm Hạ và An Vũ cũng ở đó, thế là bốn người chúng tôi cùng nhau đi hái táo, tôi trèo lên trên cây để hái, ba người con gái ở bên dưới đỡ quả. Táo ở trên cây vừa to vừa đỏ, khiến người ta thích mê, tôi hái được rất nhiều, không ngừng ném xuống cho bọn họ, những quả táo rơi vào tay họ liền trở nên rất lớn như quả bí ngô vậy, kết quả là mỗi người chỉ có thể đỡ được một quả. Tôi thấy táo rơi xuống đất nhiều như vậy thật đáng tiếc, từ trên cây trèo xuống, tôi nhìn lần nữa thì thấy táo trên đất đều biến mất rồi, chỉ còn lại mấy quả trên tay bọn họ.
Tôi nói như này thì không đủ ăn, Tiểu Quân nói đủ rồi, An Vũ cũng nói vậy, nhưng Lâm Hạ nói không đủ, cô ấy muốn hai quả. Tôi nói được, vậy cậu đợi đó, tôi lại trèo lên hái.
Tôi quay người định trèo lên lần nữa thì bỗng nhìn thấy ông nội vào một ông già đang đứng ở đằng xa, vừa cười vừa chỉ về phía chúng tôi dường như đang bàn luận gì đó.
Tôi sững lại rồi gọi ông nội, lúc này sau lưng tôi truyền đến giọng của Cao Dĩnh: “Ngô Tranh...”
Tôi bỗng tỉnh dậy…
Đó là một giấc mơ quá thật.
Tôi mở mắt ra, ngây người nhìn trần nhà, tôi vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ đó, vẫn chưa định thần lại.
Hai người con gái đang chuẩn bị đồ ăn sáng, tâm trạng của họ rất tốt, vừa nói vừa cười.
Tôi ngồi dậy rồi xoa xoa mặt, quay đầu nhìn ra bên ngoài thấy trời nắng đẹp, tôi cầm điện thoại xem thì thấy đã hơn chín giờ sáng rồi.
Điện thoại của tôi có hai tin nhắn Wechat chưa đọc.
Tin thứ nhất là của An Vũ: “Anh Ngô Tranh, năm mới vui vẻ nha.”
Tin thứ hai là của Cao Dĩnh, chị ấy không gửi tin chữ mà gửi cho tôi một đoạn video xem pháo hoa, có lẽ là do chị ấy tự quay.
Tôi nghĩ ngợi rồi trả lời Cao Dĩnh: “Tối qua tôi uống nhiều quá, bây giờ mới tỉnh.”
Chị ấy cũng trả lời rất nhanh: “Tôi cũng uống nhiều quá.”
Tiếp đó chị ấy lại gửi một tin: “Năm mới vui vẻ!”
Tôi cười bình thản rồi trả lời lại: “Năm mới vui vẻ!”
Sau đó chị ấy không nói gì thêm.