Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 253 - Chương 253.

Chương 253. - Chương 253. -

Tôi không khỏi nhớ lại giấc mơ vừa nãy, càng nghĩ càng thấy sai sai. Quả táo đó là của nhà tôi, cho dù tôi hái xuống cũng chỉ có thể cho Tiểu Quân, sao lại...

Tôi hiểu ra ý nghĩa của giấc mơ đó, không khỏi đỏ mặt.

Ai da, đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy! Tôi xoa mặt thật mạnh, rồi tự lẩm bẩm một mình: “Uống nhiều quá rồi nằm mơ, sao có thể coi nó là thật chứ?”

Tôi thở phào một hơi dài, rồi bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn Wechat của An Vũ: “Năm mới vui vẻ nhé em gái, tối qua anh uống nhiều quá, bây giờ mới thấy tin nhắn, xin lỗi nha, anh không có số của chú Cửu, em gửi cho anh nhé.”

Sau khi gửi xong, tôi xuống giường đi đến ban công, tôi gọi điện thoại chúc Tết cho cha của tôi và chú Hai.

“Năm ngoái đều qua giờ Tý là gọi điện rồi, sao năm nay có chuyện gì thế?” Cha tôi hỏi.

“Tối qua con uống nhiều quá.” Tôi đáp: “Rồi ngủ say mất, ngủ một mạch đến chín giờ luôn.”

“Con uống rượu à? Với ai?”

“Bạn con.”

“Bạn?” Cha tôi nghi hoặc: “Người bạn đón Tết cùng con là người như thế nào?”

Tôi đỏ mặt: “Ờm... bạn gái, còn có... còn có một vài người bạn...”

Cha tôi sững lại: “Con có bạn gái?”

“Vâng.” Mặt tôi đỏ bừng: “Có rồi, nhưng vẫn chưa nói cho cha biết.”

Cha tôi không hề kích động như trong tưởng tượng, mà ngược lại, ông ấy trở nên trầm mặc.

“Cha, cha sao vậy?” Tôi hỏi.

“Ờ... không sao...” Cha tôi định thần lại: “Cha và mẹ con đều rất tốt, không cần lo lắng đâu, con nhớ chăm sóc tốt bản thân.”

“Dạ, vâng.” Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cha tôi không nói gì thêm nữa rồi tắt máy.

Tôi bình tĩnh lại rồi gọi điện cho chú Hai.

“Chú Hai, con là Ngô Tranh đây.” Tôi nói: “Con gọi chúc Tết chú và thím Hai đây, chúc chú và thím Hai luôn mạnh khỏe, vạn sự như ý.”

Ngô gia là nhà có dòng dõi phong thủy, thế nên chúng tôi khi chúc Tết không được nói đại loại như câu cung hỷ phát tài mà chỉ có thể chúc luôn khỏe mạnh, đó là quy tắc và cũng là điều cấm kỵ.

Chú Hai cũng hỏi giống như cha tôi: “Năm ngoái đều qua giờ Tý là gọi điện rồi, sao năm nay có chuyện gì thế?”

Tôi chỉ có thể miễn cưỡng nói lại một lần nữa: “Tối qua con uống nhiều quá, tỉnh dậy đã chín giờ rồi.”

“Uống nhiều quá? Con uống một mình à?”

“Không, con uống cùng bạn.”

“Hê, bạn của con trọng nghĩa quá ha, đón Tết cùng con?” Chú ấy tò mò: “Bạn nào? Bạn gái à?”

Tôi cười ngại ngùng: “Không chỉ có bạn gái... còn có mấy người bạn khác nữa...”

“Ha ha ha...” Chú Hai bật cười: “Con gái nhà Lâm gia? Hay là của Diệp gia?”

Tôi sững lại: “Gì mà của Lâm gia, của Diệp gia?”

Chú Hai cũng sững lại: “Lẽ nào là của An gia?”

Tôi cạn lời: “Ơ... không phải...”

Chú ấy lại giống cha tôi, cũng trầm mặc như thế.

“Chú Hai, chú sao thế?” Tôi hỏi nhỏ.

“Không có gì...” Chú Hai định thần lại: “À gì nhỉ, chú và thím Hai của con rất tốt, con không cần lo lắng, nhớ chăm sóc tốt bản thân, đừng để thiệt thòi.”

“Dạ, vâng.” Tôi thở phào.

“Không đúng...” Chú Hai nhỏ tiếng lầm bầm, rồi tắt điện thoại đi.

Tôi không khỏi sững sờ, không đúng? Cái gì không dúng?

Lẽ nào bạn gái của tôi chỉ có thể là con gái của Lâm gia, Diệp gia hoặc là của An gia?

Tôi bỗng nhớ lại ánh mắt mà chú Cửu nhìn tôi, rồi nhớ lại câu nói đầy ý nghĩa sâu sa đó... thảo nào các chú các bác cứ nhắm vào con...

Ý là sao? Các chú các bác đều nhắm vào tôi?

Lẽ nào là...

Tôi không dám đào sâu suy nghĩ.

Lúc này, An Vũ gửi cho tôi số điện thoại của chú Cửu.

Tôi định thần lại rồi trả lời cô ấy: “Ừ, cảm ơn em.”

“Anh vẫn chưa bán khoai lang nướng à?” Tôi hỏi.

Tôi cười: “Không bán nữa, anh sợ nướng khét mất người ta không mua.”

Cô cũng gửi lại cho tôi một biểu tượng cười trộm.

Tôi hiểu ra liền mỉm cười, bình tĩnh lại rồi cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho chú Cửu: “Chú Cửu, con là Ngô Tranh đây, gọi điện chúc Tết chú ạ...”

Chú Cửu rất điềm tĩnh: “Ừ, đại cát đại lợi.”

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn chú Cửu.”

Chú Cửu không nói gì thêm liền tắt máy.

Tôi như trút được gánh nặng, liền thở phào một hơi dài, quay người rời khỏi phòng ngủ.

Tắm xong tôi đi đến phòng khách thấy lão Triệu vẫn chưa tỉnh, tôi đi đến lay anh ấy dậy.

Lão Triệu vội vàng ngồi dậy: “Hả? Bao nhiêu tiền?”

“Anh mơ thấy gì vậy?” Tôi tò mò.

Anh ấy ngây người một lúc, lúc này mới định thần lại, hắt xì một cái: “Vừa nãy tôi nằm mơ thấy có người muốn mua bức tượng tê giác của tiệm tôi...”

“Tiệm anh có tượng tê giác à?”

Anh ấy cười hê hê: “Đây không phải nằm mơ sao, thứ đó là quốc bảo, nếu có thì tôi cũng đâu dám bán!”

Tôi cười: “Đúng rồi, miếng ngọc thời Hán mà em nhờ anh và Hắc ca đi đổi đó, bây giờ đã sắp xếp được chưa?”

Bình Luận (0)
Comment