Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 254 - Chương 254.

Chương 254. - Chương 254. -

“Ai yô, cậu không nói thì tôi cũng quên mất.” Anh ấy vội nói: “Lão Châu nói anh ấy có một miếng ngọc bích của thời chiến quốc, anh ấy nói là nếu như cậu ưng thì tặng cho cậu. Tôi sợ lão ấy chém gió, không đáng tin nên không vội nói cho cậu biết. Vốn muốn ra Tết thì tôi đi xem trước đã nếu thực sự là của thời chiến quốc thì tôi sẽ nói với cậu.”

“Ừ...” Tôi suy nghĩ: “Được, chuyện này không vội, ra tháng Giêng rồi nói sau.”

“Được.” Anh ấy gật gật đầu.

Khả Nhi đi đến: “Thiếu gia, anh Phi, đừng nói chuyện nữa, ăn cơm thôi!”

“Được rồi.” Tôi đứng lên rồi nhìn lão Triệu: “Anh mau đi rửa mặt đi, bọn em đợi anh ở nhà ăn.”

“Được được.” Lão Triệu vội vàng đứng dậy rồi đi rửa mặt.

Ăn sáng xong, Tô Nghiên và Khả Nhi đã đi về trước, hai mẹ con họ đi nghỉ dưỡng ở đảo Nam, họ sẽ bay lúc chiều nên đã đến sân bay sớm hơn một chút.

Lão Triệu và Đường Tư Giai ở lại nói chuyện với chúng tôi một lúc rồi rời đi.

Sau khi tiễn họ về, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người tôi và Quách Thần Quân.

“Chúng ta cũng đi du lịch đi.” Cô ấy nhìn tôi.

“Đi đâu?” Tôi hỏi.

Cô ấy trầm tư giây lát: “Em có muốn đi Thân Thành không?”

Tôi kéo lấy tay cô ấy: “Chị nói đi đâu thì đi đó, em nghe chị hết.”

Cô ấy mỉm cười: “Được, vậy chị sẽ đi chuẩn bị, rồi chúng ta đến sân bay!”

Tôi cũng cười: “Được!”

Cô ấy quay lại phòng ngủ, chuẩn bị hành lý đơn giản rồi chúng tôi lên xe đi về phía sân bay.

Đến xế chiều, chuyến bay của chúng tôi đã đáp xuống sân bay Thân Thành.

Thân Thành là thành phố quốc tế lớn, tập đoàn xây dựng Đông Dương của Quách gia đã phát triển nhanh chóng ở đây. Thế nên đối với thành phố này, Quách Thần Quân hiểu rất rõ, cô ấy biết tôi sẽ thích nơi nào, thích ăn món gì, thích xem thứ gì, tất cả những điều này đã nằm trong lòng cô ấy rồi.

Người của Quách gia đã biết tin trước, họ biết được Quách tiểu thư đến nên đã đặc biệt phái một đội xe đến sân bay đón chúng tôi, tiếp đó đưa chúng tôi đến nhà hàng Waldorf Astoria bến Thượng Hải sang trọng.

Sau khi đến khách sạn, tôi ngây người.

Đây không phải khách sạn mà là một hoàng cung!

Tôi bỗng hiểu ra, rồi vô thức hỏi Quách Thần Quân: “Chị đã sắp xếp từ trước à?”

Cô ấy nhoẻn miệng cười: “Thích không?”

Trong lòng tôi ấm áp vô cùng, tôi ôm chặt lấy cô ấy.

Khách sạn như thế này nếu như không đặt từ trước thì trong dịp Tết thế này hoàn toàn sẽ không còn phòng. Trong lúc tôi bế quan, Tiểu Quân đã giúp tôi lên kế koạch nghỉ ngơi vào dịp Tết. Điều khiến tôi cảm động không phải là cô ấy chọn cho tôi một khách sạn tốt như thế mà là sự quan tâm hết lòng của cô ấy đối với tôi. Thứ cô ấy mang đến cho tôi không chỉ là tình yêu mà còn mang đến một thế giới mới, tôi rất thích thế giới này, tôi đã say đắm vào thế giới đó.

Đời này có cô ấy là tôi đã thấy đủ rồi.

Chúng tôi ở Thân Thành bảy ngày, ngoài hai ngày đầu đi dạo lòng vòng ra thì năm ngày còn lại hầu như chúng tôi không rời khỏi phòng...

Chúng tôi thân mật vô biên, triền miên không dứt, dính chặt như keo, nhưng lại vô thức giữ nghiêm giới hạn. Nhưng mấy ngày nay, ngoài chuyện đẹp đẽ nhất chưa xảy ra thì những chuyện khác nên xảy ra thì đã xảy ra rồi...

Đặc biệt là đêm hôm thứ bảy. Chúng tôi đã uống một ít rượu nho, tình cảm thăng hoa khó có thể khống chế được bản thân, suýt chút nữa thì...

Mặc dù giây phút cuối cô ấy lấy lý do sợ mang thai để cho chúng tôi bình tĩnh lại, nhưng cả hai chúng tôi đều biết rõ, ngày hôm ấy chúng tôi không thể đi quá xa.

Cuối cùng, trời gần sáng, tôi đi tắm nước lạnh rồi quay lại ôm cô ấy ngủ.

Nằm xuống nhủ một mạch đến trưa.

Đang ngủ ngon thì điện thoại cô ấy vang lên.

Cô ấy bị đánh thức, mò lấy điện thoại xem thì nhíu mày một cái.

“Sao thế?” Tôi mơ màng hỏi.

“Chị dâu gọi...” Cô ấy nói.

Tôi có linh cảm, lúc này mới nhớ ra lần nói chuyện với chị ta lúc trước Tết, tôi dự cảm Dương gia trong dịp đón năm mới sẽ xảy ra chuyện lớn, tôi nghĩ ra liền tính thời gian, có lẽ chính là vào mấy ngày này.

“Nghe đi.” Tôi nói với cô ấy.

Cô ấy gật gật đầu rồi ngồi dậy, hắng giọng: “Alo, chị dâu à, có chuyện gì vậy?”

Tôi nhìn chiếc eo thanh mảnh đầy gợi cảm của cô ấy, trong lòng tôi trở nên hưng phấn, không nhịn nổi liền ôm chặt cô ấy từ phía sau, vừa hôn vừa...

Cô ấy đỏ mặt, vội giữ chặt lấy tay tôi, quay đầu đưa mắt ra hiệu với tôi, bảo tôi đừng phá.

Tôi mặc kệ, cứ tiếp tục làm việc mà bản thân nên làm.

Không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể chiều theo tôi.

“Em vẫn ở Thân Thành, vẫn phải ở mấy ngày nữa...” Cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh: “Chị sao vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì? Hả? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”

Bình Luận (0)
Comment