Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 285 - Chương 285. Chính Là Đơn Giản Như Vậy

Chương 285. Chính Là Đơn Giản Như Vậy Chương 285. Chính Là Đơn Giản Như Vậy

Tôi nhìn chị ấy một cái: “Chỉ là tôi không thích cách hành sự của mọi người thôi.”

Chị ấy đỏ mặt, cúi đầu khẽ nói: “Không cần biết cậu tin hay không tin, tôi thực sự không bắt nạt Tiểu Quân. Đúng, thời gian trước đây tôi có thành kiến với em ấy, đó là vì chuyện của Cố Hiểu Đồng. Tôi cảm thấy người của Quách gia đều đang lừa dối tôi, coi tôi là gì chứ? Tiểu Quân và Cố Hiểu Đồng là bạn học của nhau, lại còn là bạn thân, em ấy bảo vệ Cố Hiểu Đồng, còn chia cổ phần cho cô ấy nữa, tôi thực sự rất tức giận thế nên đã...”

Chị ấy thở dài.

“Tôi biết rất nhiều chuyện không phải do ý của chị mà là cha chồng chị và Quách Thần Long muốn lấy lòng chị thế nên họ chủ động gây ra.” Tôi ngập ngừng: “Thực ra họ hoàn toàn đều vì chị, Tiểu Quân là con gái, họ cũng không muốn mang cổ phần làm lợi cho người ngoài.”

“Tôi biết tâm tư của họ, tôi cũng đã khuyên họ rồi.” Chị ấy cười bất lực: “Nhưng kết quả... tôi không nói thì cậu cũng đoán được rồi đấy...”

Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Thế nên lúc Tiểu Quân từ bỏ số cổ phần đó, chị đã cố gắng đưa cho cô ấy thêm năm mươi triệu tệ, đúng không?”

“Chuyện này vốn thiệt thòi cho Tiểu Quân.” Chị ấy nhìn tôi: “Thực ra tôi cũng phản đối chuyện em ấy giao ra cổ phần đó, nhưng Tiểu Long với cha anh ấy đã quyết định vậy rồi, Tiểu Quân cũng quyết tâm như vậy, không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể nhận kết quả như vậy.”

Chị ấy hít một hơi thật sâu: “Ngô Tranh, đợi chuyện này qua đi, tôi sẽ đích thân mời Tiểu Quân quay lại, để em ấy tiếp tục phụ trách quản lý tập đoàn xây dựng Đông Dương, tôi cũng trả lại hết số cổ phần của em ấy. Nếu như cha chồng tôi không đồng ý thì tôi chia một nửa cổ phần của mình cho Tiểu Quân.”

“Không nhất thiết phải làm vậy.” Tôi lắc đầu: “Như bây giờ đã rất tốt rồi. Thực sự đấy, chúng tôi nhận tâm ý của chị.”

“Tôi nghiêm túc đó.” Chị ấy thành khẩn nói.

“Tôi cũng rất nghiêm túc.” Tôi nhìn chị ấy: “Tôi không đùa đâu.”

Chị ấy suy nghĩ: “Chuyện này để sau này nói, đổi chủ đề đi.”

Tôi khẽ mỉm cười: “Được, vậy đổi chủ đề.”

Phong cách làm việc của Dương Sảnh Nhi giống hệt cha của chị ấy, quả quyết thần tốc, tác phong nhanh như chớp, chuyện nào đã quyết định rồi thì nhất định sẽ nhanh chóng thực hiện. Chị ấy cảm thấy có lỗi với Quách Thần Quân, trong lòng chị ấy muốn Tiểu Quân quay lại, tôi càng nói không cần thì chị ấy càng kiên định với lòng tin đó, càng nhất định phải làm như thế.

Nếu cứ nói như vậy nhất định sẽ không có kết quả thế nên chi bằng tạm gác lại chuyện này, đổi chủ đề khác.

Thế nên chúng tôi đã nói đến chuyện Hắc Bạch Vô Thường.

“Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng những thứ đó là mê tín thời phong kiến.” Chị ấy ngậm ngùi: “Nhưng không thể ngờ được, thì ra thực sự có...”

Tôi kìm không được liền bật cười.

“Cậu cười gì vậy?” Chị ấy ngây người.

“Buổi sáng chú nhà cũng đã nói câu này.” Tôi vừa cười vừa nói: “Hai cha con chị thật giống nhau...”

Chị ấy cười ngại ngùng: “Thế à?”

Tôi cười cười, uống ngụm trà rồi nhìn chị ấy: “Có phải điều này đã lật đổ thế giới quan?”

“Không phải lật đổ, mà là mở rộng.” Chị ấy hít một hơi sâu: “Bây giờ mới biết bản thân thật nhỏ bé, gì mà danh lợi, giàu có, gì mà sức mạnh của con người có thể chiến thắng tự nhiên... bây giờ suy nghĩ lại thấy chúng đều là những thứ sáo rỗng viển vông. Trên đời này có quá nhiều thứ siêu tự nhiên mà chúng ta không hiểu, lại còn tự đại như vậy, thực sự không biết trước đây tôi lấy đâu ra sự tự tin đó...”

Chị ấy bất lực lắc lắc đầu.

“Chuyện này rất bình thường.” Tôi nói: “Chúng sinh không tự tin, nếu như không cổ vũ bản thân thì cuốc sống này sẽ tiếp tục như thế nào?”

“Cậu nói cũng đúng.” Chị ấy khẽ thở dài: “Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chúng ta không có lựa chọn, chỉ có thể tiến lên phía trước với những gánh nặng. Mặc dù biết phía trước khắp nơi đều là chông gai nhưng cũng phải tự nhủ với bản thân phải vượt qua nó, mày làm được, chịu đựng được hết, phía trước là đều trải hoa tươi. Nếu không chịu được, phía sau là biển bao la, và mày không còn cách nào khác...”

“Tôi có chút không hiểu.” Tôi nhìn chị ấy: “Chị là người con gái thông minh như vậy sao lại thích Quách Thần Long chứ?”

Chị ấy tự cười nhạo bản thân: “Bị mù.”

“Mù?” Tôi không tin: “Không đơn giản như thế chứ?”

Chị ấy nhún nhún vai: “Chính là đơn giản như vậy đó...”

Tôi cười khì khì: “Được rồi.”

“Trước đây tôi nghĩ không thông, tại sao Tiểu Quân lại yêu một đứa trẻ con, hơn nữa lại vì đứa con trai ấy mà em ấy có thể không cần bất cứ thứ gì.” Chị ấy nhìn tôi: “Bây giờ thì tôi hiểu rồi, em ấy yêu cậu là chuyện quá bình thường.”

Bình Luận (0)
Comment