Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 287 - Chương 287. Mỹ Nhân Nằm Ngủ

Chương 287. Mỹ Nhân Nằm Ngủ Chương 287. Mỹ Nhân Nằm Ngủ

“Được!” Cô cười cười rồi sà đến ôm chặt eo tôi đầy hạnh phúc.

Dương Sảnh Nhi nghe được cuộc đối thoại của hai chúng tôi, yếu ớt nhìn tôi một cái rồi nhắm mắt lại.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua.

Rất nhanh sau đó đã hơn chín giờ, giờ Hợi đã đến.

Khả Nhi nhìn đồng hồ rồi buông tôi ra: “Thiếu gia, đến giờ Hợi rồi.”

“Cậu ra bên ngoài đợi tôi.” Tôi nói.

“Ừ.” Cô bước xuống giường rồi đi ra bên ngoài.

Tôi nhìn Dương Sảnh Nhi đang trong lòng mình: “Chị thấy mình có sức lực chưa?”

Dương Sảnh Nhi hít thở nặng hề, ngay cả hơi thở ra của chị ấy cũng rất lạnh.

Thời gian trận pháp vận hành càng dài thì lượng dương khí tiêu hao càng lớn, dương khí không đủ thì sẽ tiêu hao đến thần của chị ấy, nếu thần bị yếu đi thì ý thức sẽ trở nên mơ hồ và toàn thân không còn sức lực nào cả.

Đây chính là nguyên nhân tại sao tôi làm phù Liệt Hỏa cho chị ấy, hỏa khí đủ mạnh mẽ đó không chỉ có thể sưởi ấm cho chị ấy mà đồng thời nó còn có thể bổ sung thần cho chị ấy, tạo lên sức mạnh đáp ứng được cho sự vận chuyển của trận pháp.

Nhìn tình hình hiện tại, chị ấy đã đạt đến cực hạn, ngay cả nói cũng không nổi nữa.

Tôi đặt chị ấy nằm yên trên giường, rồi nhẹ nhàng gọi chị ấy: “Dương Sảnh Nhi, chị tỉnh lại đi!”

Chị ấy không có phản ứng gì.

Tôi khẽ lay vai chị ấy: “Dương Sảnh Nhi, Dương Sảnh Nhi...”

Chị ấy gắng sức mở mắt ra, yếu ớT nhìn tôi với đôi mắt vô hồn, trông chị ấy vô cùng suy nhược.

“Đến lúc làm bùa rồi.” Tôi nói: “Quần áo...”

“... Cậu... cậu giúp tôi...” Chị ấy yếu ớt trả lời.

Tôi ngây ra: “Tôi?”

Chị ấy yếu ớt nhắm mắt lại.

Bên ngoài màn đêm đã buông xuống, rèm cửa vẫn chưa kéo lại, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, chị ấy tựa như một mỹ nữ đang nằm ngủ say.

Tôi cảm thấy có chút khô miệng, trên mặt nóng ran.

Nhưng không còn hơi để do dự nữa, nếu còn chần chừ một lúc nữa thì mỹ nhân đang nằm ngủ kia sẽ bị đóng băng mất.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước xuống giường đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lại...

Mấy phút sau, tôi làm bùa xong rồi đắp chăn cho chị ấy, quay người bước ra hỏi phòng.

Khả Nhi nhìn thấy tôi đi ra liền sà đến: “Thiếu gia, thế nào rồi?”

“Không sao rồi.” Mặt tôi nóng bừng bừng.

Khả Nhi đăm đăm nhìn tôi, cô ấy cười đểu, hỏi nhỏ: “Thỏa thích không?”

“Cái gì thỏa thích?” Mặt tôi càng đỏ thêm: “Đừng có đùa nữa...”

Cô cười hì hì.

Mặt tôi nóng ran, hắng giọng vài cái: “Cậu trông chị ấy đi, tôi đi vệ sinh.”

Cô ấy ôm miệng cười vật vã.

Tôi thở dài bất lực rồi quay người đi xuống lầu.

Trên lầu cũng có nhà vệ sinh nhưng tôi đi xuống phòng khách ở dưới lầu tiện đi gặp hai vợ chồng Dương Tử Hùng và dặn họ vài câu.

Đến phòng khách, hai vợ chồng Dương Tử Hùng vội đứng dậy: “Thiếu gia...”

Tôi bước đến trước họ rồi vô thức nhìn một cái sang mẹ của Dương Sảnh Nhi.

Dì ấy đỏ mặt cúi đầu.

Tôi bỗng cảm thấy ngại ngùng, hắng giọng rồi cố tỏ ra điềm tĩnh nói với họ: “Chút nữa sau khi Hắc Bạch Vô Thường tới thì hai chú dì cần làm gì thì làm đó, nhất định không được kinh sợ hoảng loạn, nhìn thấy họ phải coi như không nhìn thấy gì. Tối qua là lần đầu tiên họ đến đây thế nên mọi người có phản ứng như thế nào cũng không sao. Nhưng tối nay chúng lại đến mà mọi người vẫn sợ giống hôm qua thì sẽ rất nguy hiểm...”

“Được! Bọn tôi nhớ rồi!” Dương Tử Hùng vội nói.

“Dì… dì nhớ chưa?” Tôi hỏi mẹ của Dương Sảnh Nhi.

Dì ấy sững lại, vội gật đầu: “A, nhớ rồi, tôi nhớ rồi!”

Tôi không nói gì thêm, quay người đi vào nhà vệ sinh trong phòng khách.

Mấy phút sau rồi quay lại trên lầu, bước đến cạnh Khả Nhi.

“Thoải mái chưa?” Khả Nhi ghẹo tôi.

Tôi xoa xoa đầu cô: “Cậu đúng là đứa trẻ hư...”

Khả Nhi nhếch môi cười, dựa vào người tôi, khuôn mặt tỏ vẻ đắc ý.

Lúc này Dương Sảnh Nhi mở cửa bước ra.

Khả Nhi nhìn thấy vội bước đến đỡ chị ấy: “Chị có thể đi được rồi à?”

Sắc mặt của của Dương Sảnh Nhi vẫn trắng bệch, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều.

“Tôi không sao rồi...” Chị ấy cười với Khả Nhi, tiếp đó nhìn sang tôi: “Có thể bắt đầu được chưa?”

Tôi quan sát kỹ chị ấy một lúc, cảm thấy yên tâm rồi gật đầu: “Được, đi thôi.”

Bước vào phòng ngủ của Dương Cẩn Ninh, Khả Nhi đóng cửa lại, tiếo đó cô rút con dao ở hông đưa cho tôi.

Tôi đi đến bên giường, quan sát kỹ thì thấy sắc mặt của Dương Cẩn Ninh trắng bệch nhưng trận pháp trên người em ấy vẫn vận chuyển bình thường, hít thở đều đều.

Tôi lật chăn ra, và bắt đầu làm phù Bế Dương trên ngực em ấy rồi ấn vào đó, tiếp đó nắm lấy tay trái của em ấy dùng đầu dao đâm vào vết thương ở ngón giữa.

Máu lập tức chảy ra.

Giống như ngày hôm qua, tôi chấm lấy máu của em đấy đi đến trước mặt Dương Sảnh Nhi rồi làm một phù Thế Thân ở ấn đường của chị ấy.

Bình Luận (0)
Comment