Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 288 - Chương 288. Không Muốn Liên Lụy Đến Cậu

Chương 288. Không Muốn Liên Lụy Đến Cậu Chương 288. Không Muốn Liên Lụy Đến Cậu

Dương Sảnh Nhi rên lên một tiếng rồi ngã gục vào lòng tôi, hôn mê bất tỉnh.

Tôi giao chị ấy cho Khả Nhi: “Cậu bế chị ấy về phòng đi, tôi sẽ quay lại ngay.”

“Ừ!” Khả Nhi bế chị ấy lên rồi quay người đi ra ngoài.

Tôi quay lại bên cạnh giường, quan sát tình hình của Dương Cẩn Ninh, sau khi xác định được không có vấn đề gì, tôi lập tức rời khỏi căn phòng.

Đã đến giờ Hợi, Hắc Bạch Vô Thường sẽ tới bất cứ lúc nào, thế nên chúng tôi bắt buộc tranh thủ thời gian.

Đến căn phòng của Dương Sảnh Nhi, Khả Nhi đã đắp chăn ngay ngắn cho chị ấy.

Tôi dùng phù Tỏa Linh phong ấn lấy rèm cửa sổ, sau đó dặn Khả Nhi: “Cậu ra bên ngoài đi, kê một chiếc ghế ở đó, chút nữa tôi sẽ ra.”

“Được!” Khả Nhi gật gật đầu, nhìn Dương Sảnh Nhi đang nằm trên giường một cái rồi quay người đi ra ngoài.

Tôi bước đến cạnh giường, ngồi xuống bên cạnh chị ấy, tôi đưa tay xoa khuôn mặt chị ấy thấy vẫn còn hơi lạnh.

Thấy chị ấy hôn mê bất tỉnh như vậy, tôi không khỏi lo lắng, hôm qua còn nhiều thời gian nên tôi có thể ở bên chị ấy cho đến khi chị ấy tỉnh lại. Nhưng hôm nay xem tình hình như này chắc không ổn rồi, Hắc Bạch Vô Thường sắp đến rồi, tôi phải mau chóng ra ngoài.

Nhưng cứ như thế này, lúc chị ấy tỉnh dậy và mở mắt ra sẽ nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, lỡ như chị ấy để lộ ra sự sợ hãi thì chị ấy sẽ mất mạng ngay.

Tôi lặng lẽ nhìn chị ấy một lát rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Khả Nhi đã chuyển đến đây một chiếc ghế, thấy tôi đi ra, cô ấy liền đứng dậy: “Chị ấy tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa.” Tôi nói.

Khả Nhi sững lại: “Vậy chút nữa chị ấy...”

“Tôi cũng lo lắng chuyện này.” Tôi hít một hơi thật sâu: “Chỉ có thể tùy cơ hành sự, nếu chuyện trở nên nghiêm trọng thì chúng ta phải cướp người.”

“Cướp người từ tay quỷ làm việc công của âm gian?” Khả Nhi thấy không tự tin: “Có thể không?”

“Nếu bị ép đến nước đường cùng như vậy thì chỉ có thể dùng cách ấy.” Tôi điềm tĩnh nhìn cô: “Nếu như chút nữa tôi bảo cậu đi, thì cậu phải nhanh chóng rời đi, ra khỏi nhà, gọi xe quay về khu thành phố, ở trên đường nhất định không được quay đầu lại.”

“Cậu... ý cậu là sao?” Khả Nhi nhíu mày.

“Nếu như thực sự rơi vào hoàn cảnh đó thì tôi không muốn liên lụy đến cậu.” Tôi nói: “Cậu cũng không cần lo lắng cho tôi, hãy làm như lời tôi nói, sau khi trời sáng thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Cô lắc đầu: “Tôi không đi!”

“Nghe lời!”

“Không!”

“Tôi sợ cậu gặp nguy hiểm!”

“Tôi là người của cậu, tôi không sợ nguy hiểm!” Cô chân thành nhìn tôi: “Tôi không đi!”

“Tôi nói là nhỡ như...” Tôi nhìn cô chằm chằm: “Khả Nhi cậu nhất định phải nghe lời!”

Đôi mắt cô ươn ướt, sà đến ôm chặt lấy tôi: “Không!”

Tôi cười bất lực: “Cậu bị sao vậy hả? Sao lại không nghe lời nữa rồi?”

“Cậu bảo tôi đi chết thì tôi cũng sẽ không do dự.” Cô ngấn nước mắt, ôm chặt lấy tôi: “Nhưng nếu như cậu bảo tôi để lại cậu một mình đối mặt với quỷ làm việc công cho âm gian, không thể được!”

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp: “Được, vậy không đi nữa...”

Cô bật cười, gật đầu thật mạnh: “Ừ!”

Tôi không nói nữa, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi.

Cô buông tôi ra rồi nhìn ngắm khuôn mặt tôi, đưa tay lau nước mắt cho tôi.

Tôi nghiêng đầu tránh: “Làm gì vậy?”

“Có hạt cát bay vào trong mắt của cậu, tôi giúp cậu thổi nó đi mà.” Cô nói.

Tôi bật cười: “Cậu nói linh tinh gì vậy, mắt của ai bị...”

Cô sà đến hôn tôi say đắm.

Tôi để cô ấy hôn một lúc rồi khẽ đẩy cô ra, đỏ mặt cúi đầu: “Khả Nhi, đừng như vậy...”

Cô hất tay tôi ra rồi ôm chặt lấy mặt tôi, tiếp tục hôn.

Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại.

Hắc Bạch Vô Thường đã đi lên lầu.

Lúc lướt qua chúng tôi, chúng dừng lại nhìn chúng tôi với khuôn mặt không cảm xúc.

Tôi không khỏi thắc mắc, có phải chúng rất thích xem cái này không thế?

Xem được tầm năm sáu phút, chúng nhìn nhau rồi bay xuyên qua cửa vào phòng ngủ.

Tôi không dám động đậy, sợ chúng sẽ quay lại xem lần nữa.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó hai bọn chúng lại quay lại tiếp tục xem chúng tôi.

Tôi đưa tay ra ôm lấy eo của Khả Nhi, hôn cô say đắm.

Khả Nhi rất ngọt, vô cùng ngọt ngào...

Bọn chúng lại đứng đó xem một lúc, lúc này mới yên tâm bay vào trong.

Chúng tôi vẫn quấn quýt lấy nhau, lại hôn thêm mấy phút nữa, lúc này mới dừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu nhưng không ai nói với nhau câu nào, thời gian dường như đã dừng lại.

Hai chúng tôi nhìn chằm chằm đối phương, tim đập nhanh như đánh trống liên hồi, vừa thấp thỏm, vừa ngại ngùng, vừa...

Aizzz, kệ đi, tôi cũng không biết đó là thứ gì nữa.

Khả Nhi nhìn tôi chằm chằm, cô mỉm cười, lại sà đến hôn chụt tôi một cái rồi mới buông tôi ra, tay chống nạnh vào tường, với khuôn mặt đắc ý và ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment