“Cậu dạy hư tôi rồi...” Tôi cười bất lực.
Cô cười đắc ý, quay người lôi tôi ngồi xuống ghế, tiếp đó lại giống như hôm qua, cô lại ngồi lên người tôi và ôm chặt lấy.
“Cậu lại làm thế?” Tôi đỏ mặt.
“Đừng nói...” Cô dụi vào lòng tôi: “Tôi yêu cậu...”
Tôi hít một hơi thật sâu, lặng lẽ vòng tay ôm chặt lấy cô: “Cậu ấy à...”
Cô mỉm cười hạnh phúc.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Tôi tập trung nghe động tĩnh ở trong phòng, chỉ đợi khi Dương Sảnh Nhi thét lên thì tôi lập tức sẽ xông vào.
Cũng không biết là chị ấy vẫn chưa tỉnh hay là chị ấy thực sự không sợ nữa, cả một đêm như thế mà chị ấy từ đầu tới cuối đều không có một động tĩnh nào cả.
Lúc trời sáng, Hắc Bạch Vô Thường đã rời đi.
Tôi và Khả Nhi đều sững lại, tiếp đó vội đứng dậy mở cửa bước vào phòng.
Vào phòng thì nhìn thấy Dương Sảnh Nhi vẫn ngủ rất sâu, chắc chị ấy không thức dậy giữa đêm.
“Chắc không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Khả Nhi nhìn tôi.
Tôi nhanh chân bước đến trước giường, quan sát ấn đường của chị ấy thì thấy yên tâm: “Không sao, sức lực của chị ấy bị tiêu hao quá lớn thế nên rất mệt mỏi...”
Khả Nhi yên tâm: “Vậy thì ổn rồi, vậy tôi ra ngoài đợi.”
“Ừ!” Tôi gật gật đầu.
Khả Nhi quay người rời đi rồi đóng cửa lại.
Tôi đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, ánh mặt trời buổi sớm rọi vào căn phòng, chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Dương Sảnh Nhi.
“Ư...” Chị ấy nhíu mày, rồi từ từ mở mắt ra.
Tôi đi đến ngồi ở cạnh giường, mỉm cười với chị ấy: “Tỉnh rồi à?”
Chị ấy sững lại, ngồi bật dậy: “Tôi... tôi đã ngủ sao?”
“Chị ấy ngủ cả buổi tối rồi.” Tôi vừa cười vừa nói: “May mà chị không tỉnh lại, nếu không vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, lỡ nhưng chị sợ hãi mà hét lên thì tôi chỉ có thể đánh nhau với bọn chúng.”
Chị ấy sững sờ nhìn tôi, một lúc lâu sau mới định thần lại: “Nói như vậy... thực sự tôi đã ngủ cả đêm qua?”
“Đúng!” Tôi gật đầu.
“Vậy em trai của tôi...” Chị ấy vội hỏi.
“Chị đã vượt qua được hai ngày rồi, thế nên những lúc nguy hiểm nhất đối với em ấy cũng qua đi rồi.” Tôi nói: “Chút nữa chúng ta đi trấn Cổ Bắc để nối mạch sinh cho mộ tổ Dương gia. Đợi khi mạch sinh được nối lại rồi thì em ấy sẽ hoàn toàn không sao nữa.”
Chị ấy cười, khóe mắt ửng đỏ, chị ấy sà đến ôm chặt lấy rồi:
“Ngô Tranh, cảm ơn cậu...”
Tôi cười bình thản, nhẹ nhàng ôm lấy chị ấy: “Được rồi, tôi phải giải phù Thế Thân trên người chị đã, sau đó chị ngủ thêm lúc nữa, chút nữa tôi và Khả Nhi phải xuất phát rồi.”
Chị ấy buông tôi ra: “Tôi đi với hai người!”
“Không cần, cơ thể chị suy nhược thế này, ở lại nghỉ ngơi đi ha.” Tôi nói.
“Tôi muốn đi cùng hai người” Chị ấy chân thành nhìn tôi: “Cho tôi đi đi, được không?”
Tôi lắc đầu: “Không được, đừng nói là chị mà ngay cả chú nhà cũng thế, lúc nối mạch sinh chú ấy cũng không được ở chỗ đó. Chị không cần lo lắng, tôi sẽ sử lý ổn thỏa chuyện này cho mọi người, sẽ không để lại bất cứ tai họa nào về sau.”
Chị ấy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy... vậy được rồi...”
Tôi đỡ chị ấy nằm xuống người rồi bấm chủ quyết ấn vào ấn đường của chị ấy, phù Thế Thân trong thần quang của chị ấy lập tức bị phá giải.
Người chị ấy rung lên, đầu nghiêng sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Tôi nhìn chị ấy một lúc, mỉm cười rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Khả Nhi nhìn thấy tôi đi ra ngoài, cô vội đứng dậy: “Thiếu gia.”
“Chị ấy không sao rồi.” Tôi nói: “Cậu đi xuống lầu bảo chú ấy chuẩn bị xe đi, tôi đi phá giải phù Bế Dương trên người của Dương Cẩn Ninh đã, sau đó chúng ta sẽ đi đến trấn Cổ Bắc.”
“Được!” Cô gật gật đầu.
Tôi đưa tay xoa đầu cô: “Trụ được không?”
Khả Nhi đỏ mặt, sà đến ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Cậu quên rồi à? Tối qua mới sạc điện xong!”
Tôi bật cười: “Mau đi đi!”
“Ừ!” Cô mỉm cười, quay người đi xuống.
Tôi nhìn theo bóng hình thanh mảnh đầy gợi cảm của cô, hít một hơi thật sâu, không khỏi bật cười.
Hơn mười giờ sáng, chúng tôi lại một lần nữa đến trấn Cổ Bắc.
Sau khi đến nơi, chúng tôi tới khách sạn đặt một phòng trước.
“Lúc nối mạch sinh, chú không thể ở đó được.” Tôi nói với Dương Tử Hùng: “Đến lúc đó thì chú đi về trước, cháu và Khả Nhi sẽ phải làm việc liên tiếp trong ba ngày, sau khi nối được mạch sinh thì sẽ ở đây nghỉ ngơi mấy ngày.”
“Tôi có thể đợi ở đây.” Dương Tử Hùng nói: “Đợi làm xong việc, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà nghỉ ngơi.”
“Không cần đâu, ở đây là được rồi ạ.” Tôi nói.
“Nhưng nơi như thế này...” Chú ấy do dự: “Thật quá thiệt thòi cho cậu và Khả Nhi tiểu thư.”
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Không thiệt thòi đâu ạ. Nơi đây tốt lắm rồi. Chú phải nhớ lúc nối mạch vào giờ Tý đêm nay, chú bắt buộc phải quay về nhà trước giờ Tý. Trong ba ngày, người trong nhà không được đi ra ngoài, cũng không được để người ngoài vào nhà. Sau ba ngày thì Dương Cẩn Ninh sẽ tỉnh lại, đến lúc đó mọi thứ sẽ trở về bình thường.”