“Được! Tôi nhớ rồi.” Chú ấy nhìn Khả Nhi: “Mấy ngày nay thực sự khiến cho cậu và Khả Nhi tiểu thư mệt mỏi lắm rồi. Tôi nghe cậu, đợi khi nào cậu nghỉ ngơi cho khỏe xong thì cả nhà chúng tôi cùng đến đón cậu!”
“Không cần như thế đâu, chú cứ để lại xe cho chúng cháu, chúng cháu tự lái về là được.” Tôi nói.
“Vậy không được, chúng tôi phải đến đón cậu.” Chú ấy nói rất chân thành: “Quyết định như vậy đi!”
Tôi trầm tư giây lát: “Được, vậy đi thôi.”
“Được!” Chú ấy gật đầu.
Đến mộ tổ của Dương gia, những người và xe cộ các thứ mà chú ấy sắp xếp trước đây đã tập trung đầy đủ ở đây.
Trước tiên tôi khiểm tra 1,5 nghìn cân đất ở trên xe, dùng tay véo lấy một ít đất rồi đưa lên mũi ngửi, thấy nó mang mùi thơm bùn đất nhè nhè, không hề có mùi tanh nào cả, chọn được loại đất này cũng không tồi. Ngoài ra, cả bốn người kia cũng rất được, Dương Tử Hùng nói bọn họ đều là nhân viên hạng trung của tập đoàn Dương thị, bất luận là nhân phẩm hay năng lực làm việc, họ đều là những con người vô cùng ưu tú.
Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Đội quân sinh lực của Dương gia đến rồi, đúng là điềm tốt.”
Bốn người họ nhìn nhau đều ngượng ngùng mỉm cười.
Tôi nhìn Dương Tử Hùng: “Chú, về sau để bốn người này cho Dương Cẩn Ninh.”
Dương Tử Hùng lập tức hiểu ra: “Được!”
Bốn người nghe thấy vội cảm ơn tôi: “Cảm ơn thiếu gia!”
Tôi gật gật đầu: “Các anh đi theo tôi.”
“Vâng!” Bốn người đồng thanh nói.
Tôi dẫn họ đến trước mộ tổ Dương gia, để bọn họ mỗi người phụ trách một ngôi mộ, tiếp đó lần lượt chỉ cho từng người vị trí chôn đạp tài ở bên cạnh mộ.
“Chút nữa sau khi phía Nam khởi công thì các anh bắt đầu đào.” Tôi nói: “Xunh quanh mỗi ngôi mộ đền chôn ba con sư tử đen, các anh đào chúng lên, được lúc thì để chúng trên xe chở đất kia, lúc đó coi như các anh đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Vâng!” Ba người đồng thanh nói.
Người còn lại nhìn gạch ở trên nền đất, tò mò hỏi: “Thiếu gia, chúng tôi không có dụng cụ đào...”
“Đúng vậy, không có dụng cụ.” Người khác cũng nói vậy.
“Không có dụng cụ thì bây giờ đi mượn.” Tôi nói: “Các anh chỉ có 15 phút để đi mượn công cụ, nếu như không mượn được thì chỉ có có thể tự mình nghĩ cách thôi.”
Bọn họ nhìn nhau: “Được!”
Bốn người đồng loạt chạy về phía xe ô tô chở đất, mượn bác tài xế dụng cụ đào.
Tôi bước đến bên Dương Tử Hùng: “Cháu và Khả Nhi đi định vị trấn vật mà Hà Sâm nói, chú đừng đi đâu cả, cứ đứng đợi ở đây.”
“Được!” Dương Tử Hùng nói.
Tôi nhìn Khả Nhi: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ!” Khả Nhi gật gật đầu.
Chúng tôi quay người đi về phía Nam, bước đi tầm hơn năm mươi mét thì thấy một đám khí đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Hai ngày đã trôi qua, mạch sinh nguồn đã mất đi hiệu lực, trận Tụ Sát cũng bị phá giải, khí của trấn vật dưới lớp đất này không còn bị che đậy nữa, nó đã hiện ra rồi.
Tôi bảo Khả Nhi dùng dao vẽ một đường tròn bán kính khoảng năm mét xung quanh khí đen đó.
Vẽ xong, hai chúng tôi quay về chỗ của Dương Tử Hùng.
“Vừa nãy Khả Nhi đã vẽ một đường tròn, chú nhìn thấy không?” Tôi hỏi.
“Nhìn thấy rồi.” Chú ấy gật đầu.
“Chú bảo máy xúc đào ở trong vòng tròn đó, ít nhất đào sâu ba mét.” Tôi nói: “Đất được đào lên thì đặt ở bên Tây.”
“Được!” Chú ấy quay người đi dặn dò một người bên cạnh: “Đi đi, nói với bác tài lời thiếu gia nói.”
“Vâng thưa chủ tịch.” Người đó đi trên trước máy xúc, rồi nói lại tình hình với bác tài.
Bác tài hiểu ra liền khởi động máy xúc, đi đến phía trước đám khí đen đó, bắt đầu đào.
Chỉ một cái xúc đầu tiên, thứ đó đã bị đào lên, tôi chỉ thấy có một đám khí đen tỏa ra, nó hóa thành một hình nhân khổng lồ cao khoảng ba mét, phù một tiếng bổ nhào về phía bác tài lái máy xúc.
Tôi sớm đã có chuẩn bị, bấm tay một cái rồi chỉ về hướng đó, phù Ngũ Lôi hóa thành kim quang, nó lập tức xuyên qua bóng hình đen đó, khiến cho nó biến thành một đám khói đen.
Bác tài máy xúc đơ cả người, không dám làm nữa.
Mấy người như Dương Tử Hùng cũng ngây người cả ra, bọn họ đều đứng đơ nguyên tại chỗ, không nhúc nhích cái nào.
Tôi thu tay lại, rồi nói với Dương Tử Hùng: “Bảo bác tài tiếp tục đi.”
“Ờ… ờm!” Dương Tử Hùng định thần lại, vội dặn dò người bên cạnh: “Tiếp tục... tiếp tục đi!”
“Bác tài Triệu, không sao đâu! Bác tiếp tục đi!” Người đó hô lên với bác tài.
Bác tài máy xúc vuốt mồ hôi, bình tĩnh lại rồi tiếp tục đào.
Tôi quay đầu lại nhìn bốn người đang phụ trách đào trấn vật kia, thấy bọn họ đều đờ đẫn cả người ra, tôi hét lớn: “Các anh đừng xem nữa, làm việc nhanh lên!”
“A.. à à, dạ vâng!” Bốn người định thần lại rồi tiếp tục làm việc của mình.
Tôi quay lại tiếp tục quan sát chiếc máy xúc làm việc.