“Thiếu gia, cái bóng lúc nãy... đó là thứ gì vậy?” Dương Tử Hùng tò mò hỏi.
“Đó là lực sĩ lay chuyển núi rừng được dùng xương bò khắc thành.” Tôi nói: “Đó là một loại trấn vật rất lợi hại, nó chuyên dùng cho việc ngăn chặn địa khí. Thứ này thường được tu luyện nhiều năm, vốn dĩ là tà tính nhưng Hà Sâm vì muốn chặt đứt hoàn toàn mạch sinh thế nên ông ấy đã dùng nó, ngoài ra còn dùng thêm máu chó đen. Thế nên lực sĩ lay chuyển núi rừng này đã mọc rễ ở dưới đất, trở nên hung ác vô cùng.”
“Thì ra là như vậy...” Chú ấy suy nghĩ: “Không đúng, thiếu gia, cách đây bảy năm, ngày hôm đó chính tôi đã chở ông ấy đến đây làm việc, tôi không hề nhìn thấy ông ấy mang theo máu chó đen mà...”
Tôi mỉm cười: “Ông ta đã đến đây liên tiếp ba lần, lần thứ nhất và lần thứ ba là do chú đưa đi còn lần thứ hai là ông ta tự mình đến đây, và chú không hề hay biết đến chuyện này. Trận Tụ Sát này, lực sĩ lay chuyển núi rừng, và một mạch sinh khác đều được ông ấy bày trận vào lúc đó, đợi đến lần thứ ba tới đây ông ấy chỉ cần khởi động trận pháp mà thôi.”
Tôi nhìn chú ấy: “Chú nhớ lại một chút, lần thứ nhất và lần thứ hai chú đưa ông ấy đến đây không phải cách nhau nửa tháng sao?”
“Đúng! Cậu nói đúng! Quá đúng luôn!” Chú ấy bất ngờ nhìn tôi: “Sao cậu lại biết tường tận như vậy?”
“Làm thế nào biết được chuyện này là điều không quan trọng.” Tôi nói: “Nói đúng là được rồi.”
Chú ấy kính phục vô cùng: “Cậu thực sự quá lợi hại!”
Tôi cười bình thản: “Chú quá khen rồi.”
Tôi quay đầu nhìn máy xúc bên đó: “Lực sĩ lay chuyển rừng núi đã mọc rễ ở dưới đất, chỉ cần thay đất ở đó đi thì không có chuyện gì nữa.”
“Được! Vậy thì tốt!” Chú ấy thở phào.
“Bản thể của lực sĩ lay chuyển núi rừng đã mục nát từ lâu rồi.” Tôi nói: “Chút nữa sau khi mười hai con sư tử đen quanh mộ tổ được đào lên thì chú mang chúng về, cùng với ba người trước kia đến một ngọn núi hoang vắng chôn sâu xuống đó. Lúc chôn nhớ phải cảm ơn chúng, nói rằng chuyện của Dương gia đã kết thúc, vất vả cho các ngươi rồi, mời các ngươi quy thổ quy trần quy càn khôn.”
Tôi nhìn chú: “Nhất định phải ngớ lấy điều này, nói giống như lời cháu nói.”
“Được, tôi nhớ rồi!” Chú ấynói.
Tôi gật gật đầu rồi tiếp tục nhìn máy xúc làm việc.
Hiệu suất của máy xúc rất cao, rất nhanh sau đó nó đã đào chỗ đó thành một hố lớn.
Tôi ra hiệu cho người bên cạnh Dương Tử Hùng bảo máy xúc dừng lại.
Bác tài máy xúc lau mồ hôi, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, căng thẳng nuốt nước bọt.
Bác ấy đã bị bóng hình đen vừa nãy dọa cho chết khiếp.
“Thiếu gia, có cần qua đó xem xét không?” Dương Tử Hùng hỏi tôi.
Tôi quan sát kĩ xác nhận không còn khí đen nữa, lúc này tôi mới cảm thấy yên tâm: “Được rồi, tiếp tục đi.”
Máy xúc tiếp tục làm việc, cái hố đó càng ngày càng lớn, rất nhanh sau đó đã biến thành một cái hố rộng hơn năm mét, độ sâu hơn ba mét.
Tiếp đó, bắt đầu lấp đất vào.
Chiếc xe trở đất tiến đến bên hố, phần trở đất ở trên xe từ từ dâng lên, 1,5 nghìn cân đất đổ vào trong hố, lập tức bụi đất bay mịt mù.
Tiếp đó, Dương Tử Hùng chỉ huy nhưng người kia cùng làm, vận chuyển phần đất bỏ đi kia đi, dùng đất mới san bằng hố.
Tôi quay đầu nhìn về phía Bắc thấy bốn người đó đã đào hết đạp tài ở dưới đất lên rồi.
Sau khi hoàn thành công việc sắp đặt trước đó, tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã gần mười hai giờ.
Tôi lập tức dặn Dương Tử Hùng, chú ấy có thể quay về rồi.
Dương Tử Hùng nắm lấy tay tôi, ôm tôi một cái rồi nói vất vả cho chúng tôi quá, sau đó dẫn những người kia đi cùng.
Tôi và Khả Nhi cũng lên một chiếc xe ORV đi về hướng trấn Cổ Bắc.
Buổi tối sẽ tiến hành nối mạch sinh, bây giờ chúng tôi không thể ngủ, nhưng chúng tôi phải ăn cơm, thức cả đêm hôm qua xong lên xe tới đây luôn nên vẫn chưa ăn sáng, hai đứa đói meo, không còn sức lực nào cả.
Lên trên trấn, chúng tôi tìm được một quán bánh nướng không vừng, hai đứa gọi sáu cái và hai bát mỳ tôm. Ăn xong, nghỉ ngơi một tí rồi lại lên xe rời khỏi trấn Cổ Bắc quay lại nơi gần mộ tổ Dương gia, dừng lại ở phía xa.
Tiếp theo là chờ đợi.
Chúng tôi không dám ngủ, cũng không dám nhắm mắt lại thư giãn tinh thần, thế nên chúng tôi nói đến chuyện bế quan.
“Đợi hết tháng Giêng, tôi phải bế quan để dạy Tiểu Quân thuật số.” Tôi nói với Khả Nhi: “Đến lúc đó cậu cũng đến đi, tôi dạy cậu pháp thuật.”
“Pháp thuật?” Mắt cô sáng bừng: “Tôi có học được không?’
“Được.” Tôi nhìn cô: “Căn cơ của thuật số nằm ở linh tính, còn căn cơ của pháp thuật nằm ở sự tập trung, cậu không hợp học thuật số, nhưng đối với việc học pháp thuật thì cậu là một người rất có năng lực.”