Cô rất hưng phấn: “Cậu nói thật à?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi mỉm cười dịu dàng: “Tối qua tôi đã cân nhắc chuyện này rồi.”
Cô mỉm cười, gật đầu thật mạnh: “Ừ! Cảm ơn thiếu gia!”
Nhưng nhanh sau đó cô lại bắt đầu lo lắng: “Thiếu gia, cậu dạy hai người chúng tôi cùng một lúc, liệu chị Tiểu Quân sẽ không bận tâm chứ?”
“Sẽ không đâu.” Tôi nói: “Tiểu Quân biết tôi cần cậu thế nên cô ấy cũng hy vọng cậu tiến bộ.”
“Liệu cậu bị mệt quá không?” Cô hỏi.
“Về bản chất, thuật số và pháp thuật mặc dù tương đồng nhưng trên thực tế chúng là hai loại.” Tôi giải thích: “Tiểu Quân có thiên phú về thuật số, một khi cô ấy bắt đầu học thì nhất định sẽ chìm đắm vào trong đó, không cần tôi bên cạnh cô ấy. Ngược lại, nếu tôi cứ kè kè bên cô ấy thì sẽ làm phiền đến việc học của cô ấy. Thế nên cậu không cần lo cho tôi, về chuyện dạy hai người tôi hoàn toàn có thể sắp xếp được thời gian.”
“Ừ!” Cô vui vẻ gật gật đầu.
“Thiên phú không dùng cho việc có lợi thì nhất định sẽ gây ra tai hại.” Tôi nhìn cô: “Nếu như cậu muốn sau này vẫn đi với tôi thì cậu nhất định phải học những thứ này. Nếu không, tôi tu luyện mà cậu không tu luyện, thì sớm có một ngày chúng ta sẽ rời xa.”
“Thiếu gia, tôi hiểu rồi...” Cô mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt long lanh nước mắt, sà đến ôm chặt lấy tôi: “Cậu đối tốt với Khả Nhi quá, cảm ơn cậu...”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Một khi nhập đạo môn sẽ chìm sâu như biển, từ nay về sau trần gian như mây khói, trong tương lai cậu không hối hận là được...”
“Không hối hận! Tôi nguyện cả đời này đi theo cậu!” Cô buông tôi ra, đôi mắt ngấn nước mắt chân thành nhìn tôi: “Không, không phải một đời này mà là đời đời kiếp kiếp! Tôi nguyện mãi mãi làm cô nhóc của cậu, mãi mãi ở bên cậu, hầu hạ cậu...”
Tôi đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy: “Được.”
Cô nước mắt rưng rưng nở nụ cười, ôm chặt lấy tôi.
Có những chuyện một khi bất đầu thì không thể quay đầu lại được, nếu đã như vậy thì chúng ta cùng nhau nỗ lực, cùng nhau dũng cảm tiến về phía trước.
Màn đêm bắt đầu buông xuống.
Sương dày bắt đầu xuất hiện ở gần mộ tổ Dương gia, chúng mang màu trắng toát hiển hiện trong màn đêm, khiến cho người ta không nhìn rõ được thứ gì.
Khả Nhi nhìn thấy liền trở nên cảnh giác: “Mùa này sao lại có sương?”
Cô nhìn về phía tôi.
“Đây không phải sương, mà là mây linh khí.” Tôi nói.
“Mây linh khí?” Cô không hiểu: “Mấy linh khí là gì?”
“Sau khi mạch sinh bị chặt đứt, một khi phá giải trận pháp trảm sinh hoặc trấn vật thì mây linh khí sẽ xuất hiện vào ban đêm.” Tôi nói: “Những linh khí này đều chui ra từ trong mạch sinh bị chặt đứt. Bởi vì đã xóa được sự cách trở, nhưng mạch sinh vẫn chưa được nối lại thế nên chúng không thể lưu chuyển bình thường được, và đã chui ra khỏi mặt đất.”
Tôi nhìn đồng hồ: “Bây giờ là chín rưỡi, giờ Hợi đã đến, thủy khí dồi dào, những linh khí này dung hòa với thủy khí hình thành nên mây linh khí.”
“Thì ra là như vậy...” Cô gật gật đầu: “Vậy chút nữa chúng ta nối mạch sinh như thế nào?”
“Dùng trận Cửu Tinh Tụ Linh.” Tôi nói: “Khiến cho mây linh khí và khí trong mạch đất tụ lại với nhau, mạch sinh tự nhiên có thể khôi phục lại.”
“Trận Cửu Tinh Tụ Linh?” Cô ấy suy nghĩ: “Chính là trận mới dùng ở bãi Sư Tử ấy à?”
“Đúng!” Tôi gật đầu: “Có điều lần này khác một chút.”
“Khác như thế nào?” Cô hỏi.
“Mạch sinh là phân nhánh của long mạch, dù là trảm sinh hay là nối mạch thì đều bị sét đánh.” Tôi nói: “Ngày xưa lúc Hà Sâm trảm sinh, ông ấy đã dùng lực sĩ lay chuyển núi rừng làm vật thế thân của mình, tránh được lôi kiếp. Chúng ta cũng phải dùng thế thân pháp, như vậy mới có thể tránh được hoạn nạn về sau.”
“Dùng phù Thế Thân à?”
“Không phải phù Thế Thân, mà là thuật pháp Thế Thân.”
“Có gì khác nhau không?”
“Đương nhiên là khác nhau rồi.” Tôi cười bình thản: “Đừng hỏi nhiều, chút nữa thì cậu sẽ biết.”
Cô ấy hít một hơi thật sâu, gật gật đầu: “Được!”
Mây linh khí ở bên ngoài ngày càng dày đặc.
Chúng tôi đợi thêm nửa tiếng nữa, đến mười một giờ, giờ Tý đã đến.
“Đi, đi bày trận thôi!” Tôi nói với Khả Nhi.
“Được!” Cô gật gật đầu.
Hai chúng tôi mở cửa xuống xe, mở cốp xe ra, cô đeo cặp lên vai và cầm theo dây thừng đỏ, đi sau tôi, chúng tôi đi về hướng nơi lấp đất đó.
Trong màn đêm tối tăm, mây linh khí trắng toát, tôi giơ tay ra cũng chẳng nhìn thấy năm ngón, dường như chúng tôi đã bước vào trận Mê Hồn, hoàn toàn mất đi cảm nhận về phương hướng.
Tôi kéo lấy tay cô, nhắm mắt lại rồi dựa vào sự nhạy cảm của mình với không khí, từ từ bước về phía đất mới lấp hồi sáng.