Đoạn đường đó không xa cũng chỉ có mấy trăm mét thôi, nhưng chúng tôi phải đi mất nửa tiếng với đến được vị trí đó.
Tôi dừng lại, khom người xuống dùng tay vê vê nhón lấy một ít đất đưa lên mũi ngửi, chính xác là mùi này, chúng tôi đã đến nơi.
Tôi đứng dậy rồi đón ấy chiếc dây thừng đỏ từ tay cô, một đầu cột vào eo tôi, đầu còn lại cột vào eo cô.
“Dao.” Tôi nói.
“Ừ!” Cô rút dao từ bên hông ra đưa cho tôi.
Tôi dùng dao dâm rách ngón giữa của tay trái rồi dùng máu xoa vào dây thừng, tiếp đó kéo tay phải của cô, đâm rách ngón giữa tay phải của cô, rồi lấy máu xoa lên dây thừng.
“Cầm máu đi.” Tôi nói.
Cô ấn chặt vào ngón tay đang chảy máu, mơ hồ không hiểu: “Sau đó thì sao?”
Tôi tập trung tinh thần, hình dung ra phù Thế Thân, dùng ngón tay trỏ và ngón cái của tay phải niết một cái, ấn bùa lên trên dây thừng.
Kim quang nhàn nhạt lóe lên, cả người chúng tôi rung lên một cái.
Khả Nhi sững sờ: “Thiếu gia, đây...”
Tôi không nói gì, tháo dây thừng ở eo chúng tôi ra rồi vứt xuống đất.
Khả Nhi vô thức ôm chặt lấy tôi, người cô run rẩy.
Tôi mỉm cười an ủi: “Không sao, chút nữa sau khi trận pháp hiện lên, mây linh khí sẽ tan. Cậu nhớ là thứ nhất không để máu nhỏ xuống đất. Thứ hai, một khi có thể nhìn rõ rồi thì mau chóng lôi tôi chạy về phía xe. Chỉ cần lên được xe thì chúng ta an toàn.”
“Ừ.” Cô gật gật đầu.
Tôi ôm Khả Nhi một lúc rồi buông cô ra, tháo chiếc cặp trên lưng cô xuống rồi xoay người cô đi: “Tôi bắt đầu bày trận rồi, cậu cứ đi về phía trước mười chín bước thì dừng lại, chút nữa tôi sẽ đến đó.”
“Được.” Cô hít một hơi thật sâu, rồi tiến về phía trước.
Cô chỉ bước đi một bước thôi mà tôi cũng nhìn thấy cô nữa.
Không lâu sau, cô nói: “Thiếu gia, tôi đến nới rồi.”
“Được!” Tôi để cặp xuống và mở ra, lấy ra quả cầu pha lê, tiếp đó bắt đầu bày trận.
Bỏi vì mức độ nhìn thấy rất thấp, thế nên tôi đã chặt chín quả cầu pha lê này sát lại với nhau. Như thế này hiệu quả nhất định sẽ không bằng trận pháp ở bãi Sư Tử, nhưng đối với chuyện nối mạch sinh mà nói thì như thế này đã đủ dùng rồi.
Sau khi đặt xong quả cầu pha lê, tôi đứng dậy, tập trung tinh thần hình dung trận Cửu Tinh Tụ Linh, bấm ngón tay chỉ vào một quả cầu pha lê trong số đó.
Ngay lập tức, quả cầu pha lê tỏa ra một thứ ánh sáng trắng dìu dịu.
Tôi tiếp tục làm bùa, những quả cầu còn lại lần lượt tỏa ra ánh sáng màu trắng, cứ ba quả là hình thành nên một trận Tụ Linh Tam Tài, ba trận Tụ Linh hợp lại với nhau, dung hợp thành một trận Cửu Tinh Tụ Linh có uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Linh khí trường mạnh mẽ chui lên khỏi mặt đất, mây linh khí xung quanh nhanh chóng đã bị hút vào trong khí trường, và biến mất hoàn toàn.
Cùng lúc đó linh khí, địa khí, tà khí ở trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh đều bị trận Tụ Linh hút vào.
Tôi không khỏi sững sờ, vốn nghĩ là hiệu quả của nó sẽ kém hơn, nhưng không ngờ được rằng, với sự góp sức của kim quang mà trận Cửu Tinh Tụ Linh tụ tập lại với nhau lại có uy lực không thua kém lúc ở bãi Sư Tử trận một chút nào.
Nếu như như vậy, thì...
Tôi bỗng ngộ ra: “Không sai, chính là như vậy! Mình hiểu rồi! Hiểu rồi!”
Khả Nhi nhìn thấy mây linh khí đã tan, cô vội gọi tôi: “Thiếu gia! Mau ra khỏi đây thôi!”
Tôi sững lại, lúc này mới định thần lại, vội cầm lấy cặp sách quay người chạy về phía cô.
Khả Nhi xông đến kéo chặt tay tôi, lôi tôi chạy nhanh về phía trước xe ORV, mở cửa rồi đẩy tôi vào xe trước, sau đó cô trèo lên xe.
Cánh cửa đó cạnh một tiếng thì thiên lôi từ trên trời giáng xuống, đùng một tiếng to vô cùng, đánh vỡ quả cầu pha lê thành những vụn thủy tinh, và chiếc dây thừng đỏ kia cũng lập tức bùng cháy.
Khả Nhi thất kinh nhìn cảnh tượng đó, cô thở gấp, nuốt nước bọt cái ực.
Tôi dựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng việc của Dương gia cũng kết thúc rồi...
Cuối cùng đã giải quyết xong việc, chúng tôi có thể nghỉ ngơi rồi.
Quay về khách sạn, tôi tắm một cái rồi uống cốc nước nóng, sau đó trèo lên giường.
Mấy ngày nay, dây thần kinh căng như dây đàn, lúc này vừa thư giãn ra một chút liền cảm thấy mệt mỏi vô cùng, trụ không nổi nữa rồi.
Rất nhanh sau đó tôi đã ngủ say mất.