Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 322 - Chương 322. Rắn Đen Vùng Lưu Sa

Chương 322. Rắn Đen Vùng Lưu Sa Chương 322. Rắn Đen Vùng Lưu Sa

Khả Nhi sững lại: “Cái này...có lẽ không đến mức thế đâu, đây là thứ Trần tiểu thư trang bị cho chúng ta, không phải của chú Tề mang đến đâu.”

Tôi cười cười: “Được rồi, đi tiếp thôi.”

Trần Lam sẽ không nghe lén chúng tôi nhưng Tề Khải Phong đó thì tôi không thể không phòng chú ấy. Con người này mưu kế nhiều, biết co biết duỗi (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể). Tôi không thể để chú ấy cảm thấy tôi biết được quá nhiều nếu không sau này cuộc sống của tôi sẽ không được yên ổn nữa.

Về bí mật của người Khiếu Vũ, bọn họ hoàn toàn không nghiên cứu sâu được mà cho dù nghiên cứu được thì cũng không dùng được. Nhưng giống như lời chú ấy nói, đây là nhiệm vụ của chú ấy, cho dù là nhiệm vụ không có tương lai, thân là một người lính, chú ấy cũng sẽ kiên định mà tiếp tục chấp hành.

Chấp hành nhiệm vụ là việc của chú ấy, tôi không muốn mang rắc rối vào người, tôi còn rất nhiều việc quan trọng phải làm. Lần này mà bị chú ấy chiêu an hoặc diệt khẩu thì đều coi là không biết tính toán.

Xem ra trước khi tiến vào khu C, nói chuyện phải hết sức cẩn thận. Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước với những bước đi rất chậm rãi, vừa đi vừa quan sát kỹ đường. Cứ thấy chỗ nào có khí đen thắt ẩn thoắt hiện ở dưới đất thì chúng tôi đều cẩn thận từng tí một tránh khỏi chỗ ấy. Mặc dù làm như vậy sẽ khiến cho tốc độ làm việc chậm đi rất nhiều nhưng ít nhất cũng được an toàn.

Phải biết rằng, nếu bây giờ phóng thêm một con yêu quái thì sau khi vào khu C sẽ thêm một phần nguy hiểm. Trong Vương thành Khiếu Vũ thần bí đó, khắp nơi đều đầy rẫy những nguy cơ đang ẩn nấp. Lúc đội khảo sát trước đây tiến vào thì những nguy cơ không hề bị kích hoạt, còn bây giờ dường như chúng đều mở hết đôi mắt của mình, chỉ đợi người lạ đến cửa thôi.

Tôi vừa đi vừa tính toán, từ phán đoán mức độ tập trung của khí đen dưới đất, giả thiết phần mộ chỉ có một tầng, vậy trong phần mộ bên dưới đó ít nhất cũng chứa mấy nghìn yêu quái đang ngủ say. Nếu như khu mộ có nhiều tầng thì bên dưới đó ít nhất cũng có hơn nghìn vạn con, thậm chí là mấy vạn con, hơn chục vạn con yêu quái.

Đậu má, nếu làm chúng nó tỉnh dậy, vậy chúng tôi còn ra ngoài được không?

Tôi càng nghĩ thì càng thấy căng thẳng, không khỏi nuốt nước bọt cái ực, tôi dừng chân lại.

“Thiếu gia, cậu sao vậy?” Khả Nhi hỏi nhỏ.

“Không sao...” Tôi quay đầu lại nhìn, chúng tôi mới đi được mấy trăm mét mà thôi, còn cách khu B rất xa.

“Đi thôi.” Tôi hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục tiến lên phía trước.

Lúc hừng đông chúng tôi đã tránh được đám khí đen cuối cùng, đi qua một cửa đá cao to đã bị phá vỡ, đi ra khỏi khu A và tiến vào khu B.

Lúc này tôi nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi, đi qua khu A chúng tôi đã tốn mất ba tiếng đồng hồ, ôi mẹ ơi.

Chúng tôi lại tiếp tục tiến về phía trước, có lẽ lần này phải đối mặt với thử thách rắn đen rồi.

Khác với khu A đầy đá vụn thì khu B càng giống đống hoang tàn, khắp nơi đều là đá lổn ngổn, giữa các khẽ đá toàn là cỏ dại cao hơn người. Những viên đá có kích thước đa dạng to có nhỏ có, hoàn toàn đều là những mảnh vỡ của từ công trình kiến trúc, còn có rất nhiều hoa văn. Nhìn có vẻ nơi đây đã chịu trận địa chấn dữ dội. Nhìn trên ảnh vệ tinh thì không thể cảm nhận được bầu không khí như này, nhưng sau khi đến tận nơi thì mới cảm nhận được nơi này vô cùng thê lương, vô cùng hoang vắng.

“Cẩn thận rắn đen đấy.” Tôi dặn Khả Nhi.

“Ừ.” Khả Nhi rút một con dao ở bên hông đưa cho tôi, tiếp đó tự rút cho mình con dao khác, tay nắm chắc chiếc xẻng leo núi để dò đường, một bên vừa đạp gõ vào đá, vừa từ từ đi về phía trước.

Theo những tiếng gõ đánh động thì ở trong cách khẽ đá và đám cỏ xung quanh không ngừng phát ra tiếng “soạt soạt”.

Những con rắn bị đánh động đã tản ra xung quanh, tốc độ của chúng nhanh vô cùng, tựa như mấy đường chỉ đen vút vút rồi biết mất, nhìn thấy con người là hồn bay phách lạc.

Đi được vài bước thì bỗng một tiếng kêu thét vang lên, có một con rắn đen từ trong đám cỏ bạc bạc hung dữ xông ra tiến đến chỗ Khả Nhi.

Khả Nhi dùng con dao và “xoẹt” một tiếng, con rắn bị chặt đứt làm đôi.

Sau khi rắn đen rơi xuống đất, nửa trên của nó vẫn vô cùng hung hãn, soạt một tiếng, cái miệng của nó đớp về phía chân trái của Khả Nhi. Khả Nhi dùng sức lấy dao chặt nó, biến nửa thân của con rắn bị chặt đứt làm tư, đầu con rắn rơi xuống đất rồi nhưng nó vẫn há mồm đớp đớp.

Con rắn này đúng là vô cùng hung hãn!

Tôi nhìn Khả Nhi: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Cô ấy nói: “Thực sự không biết được những người trong đội khảo sát khoa học trước đây đi qua đây kiểu gì.”

Bình Luận (0)
Comment