“Chúng ta đi nhanh quá.” Tôi nói: “Gõ thêm một lúc nữa thì đại bộ phận chúng sẽ chạy, nếu đi quá nhanh thì sẽ có con rắn không chạy nữa. Đoạn đường về sau chúng ta giảm tốc độ chậm lại, không cần vội vã, đi chậm thôi.”
“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu: “Được!”
Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước với tốc độ chậm rãi, hai người cùng gõ vào đá.
Quả nhiên, sau khi phần lớn số rắn đã chạy đi mất thì chúng tôi gõ thêm một lúc nữa sẽ có một số con bị bỏ lại, chúng không muốn rời đi. Còn con rắn đen mà tấn công Khả Nhi khi nãy và bị chặt đứt thành mất đoạn đó, có lẽ nó cũng là con bị bỏ lại. Thấy chúng tôi giảm tốc độ, điện thoại vô tuyến lại truyền đến giọng của Đỗ Lăng: “Ngô Tranh, có chuyện gì vậy?”
“Mọi thứ vẫn bình thường.” Tôi đáp.
“Được rồi, rắn đen ở khu B rất hung dữ, không cần gấp gáp đâu, nhớ chú ý an toàn...”
Đang nói thì bỗng có một con rắn đen từ đám cỏ phía mé trái tôi xông ra, khè khè xông đến yết hầu của tôi.
Tôi thất kinh và né tránh nó theo bản năng, con rắn đen đớp hụt rồi rơi xuống một khối đá to bên trái, nó chuồn vào trong đám cỏ rồi biến lẹ.
“Thiếu gia!” Khả Nhi vội lấy người ra để bảo vệ tôi.
“Ngô Tranh! Anh có bị sao không?” Điện thoại vô tuyến truyền đến giọng của tiểu Quân.
Cô ấy đã nhìn thấy khung cảnh vừa nãy, thế nên đã vô cùng lo lắng.
Tôi bình tĩnh lại: “Anh không sao, nhưng hú hồn một phen.”
“Được rồi!” Tiểu Quân dặn: “Anh đừng phân tâm, nhất định phải chú ý an toàn!”
“Yên tâm đi.” Tôi ngập ngừng: “Chị, chị cũng yên tâm đi.”
“Ừm.” Đỗ Lăng thở phào nhẹ nhõm: “Đừng phân tâm nữa, chút nữa ra khỏi khu B thì nói chuyện sau.”
Tôi buông nút công tắc ra rồi trầm tư giây lát, tiếp đó nhìn Khả Nhi: “Kệ cha đi, mẹ khiếp, dùng bùa đi!”
Khả Nhi sững lại: “Dùng bùa? Rắn sợ bùa sao?”
“Thử là biết liền hà.” Tôi đưa con dao cho cô ấy, rồi kéo lấy tay phải của cô, bấm chỉ quyết lên trên cách tay phải, tiếp đó làm một khu xà phù.
Tôi chưa từng dùng khu xà phù nhưng tôi đã từng nhìn thấy chú Hai dùng. Đó là lúc tôi học lớp năm, ở trấn Nam Hà, vì nước đổ vào sông đào nên đã làm động huyệt xà, khiến rắn xuất hiện khắp nơi. Người dân ở phương bắc không dám tùy tiện giết rắn, thế nên bà con lũ lượt kéo đến cầu cứu chú Hai của tôi. Chú Hai không nhiều lời, chú vào trong phòng ngồi xuống rồi liền một mạch vẽ hàng trăm khu xà phù, những người đến đều có phần, bọn họ cầm lấy bùa rồi cảm kích ra về.
Tối ngày hôm đó, chú đã tặng cho ông nội tôi một lá bùa, rồi dán lên trên tường phía đông của nhà tổ.
Kết quả, nó có sức mạnh đủ lớn, chính mắt tôi đã nhìn thấy hơn mười con rắn to có, nhỏ có tranh nhau chạy thừa sống bán chết ra khỏi vườn nhà chúng tôi.
Chỉ trong một đêm không còn thấy một con rắn ở trên trấn Nam Hà nữa.
Về sau ông nội tôi đã dạy cho tôi khu xà phù này, nhưng tôi chưa từng có cơ hội để dùng nó. Lần này đây, cuối cùng tôi đã có cơ hội thử nghiệm rồi.
“Cậu thử đi về phía trước xem sao.” Tôi nói với Khả Nhi: “Tôi đi theo phía sau cậu.”
“Được!” Khả Nhi để con dao lại bên hông rồi tiếp tục đi về phía trước.
Dường như lũ rắn ở hai bên bị kinh sợ, chúng nhanh chóng chui ra khỏi khe đá, đám cỏ, ở dưới đất, chạy bán mạng.
Mắt Khả Nhi sáng bừng, cô ấy nhìn tôi: “Thiếu gia! Thực sự có linh nghiệm!”
Tôi cảm thấy yên tâm: “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.”
“Ừ!” Cô ấy gật gật đầu.
Hai chúng tôi nhanh chân đi về phía trước.
Có sự bảo vệ của khu xà phù, chúng tôi càng đi càng nhanh, giống như đi vào vùng đất không có rắn, chỉ tốn hơn hai mươi phút thôi, chúng tôi đã bình yên vô sự đi qua được khu B, tiếp đó đến trước cầu đá.
Cửa đá là nơi giáp giới của khu A và khu B, còn cầu đá chính là nơi giáp giới của khu B và khu C, phía bên này chiếc cầu là đá vụn, còn bên kia chiếc cầu là sương mù rất dày đặc.
Khả Nhi nhìn đám sương mù dày ở bên đó, liền hỏi tôi: “Thiếu gia, đám mây mù kia rất lớn, chúng ta trực tiếp qua đó à?”
Tôi suy nghĩ rồi ấn vào nút nói chuyện: “Tiểu Quân.”
“Ngô Tranh, có em.” Tiểu Quân đáp.
“Ngay bây giờ bọn anh phải vào khu C rồi.” Tôi nói: “Nhớ những gì tối qua anh nói với em, nhất định phải bình tĩnh, chuyện bên trong để anh lo còn việc ở ngoài đó thì giao cho em đấy.”
“Vâng.” Tiểu Quân ngập ngừng:”Các anh nhất định phải cẩn thận, em đợi các anh quay về.”
“Ừ.” Tôi thả nút gọi ra rồi kết thúc cuộc nói chuyện, hít một hơi thật sâu.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” Khả Nhi hỏi nhỏ.
“Đi thôi.” Tôi điềm tĩnh nói.
“Vâng.” Cô ấy gật gật đầu.
Chúng tôi đi qua cầu đá rồi tiến vào trong đám sương mù dày đặc ở khu C.