Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 325 - Chương 325. Sinh Vật Không Xác Định

Chương 325. Sinh Vật Không Xác Định Chương 325. Sinh Vật Không Xác Định

Chúng tôi cẩn thận di chuyển giữa cây cổ thụ cao ngút trời và đống tường thành đổ nát, càng đi vào trong thì mùi thối rữa càng nặng, ánh sáng ngày càng tắt dần. Cuối cùng, tán lá xanh tươi tốt đã chắn hết đi ánh mặt trời, con đường ở phía trước trở nên tù mù, dường như chúng tôi đi xuyên qua thời gian và không gian, tiến vào trong một thế giới thất lạc.

Cũng may mà có phụng nhãn phù, thế nên chúng tôi vẫn nhìn được rất rõ.

Đột nhiên Khả Nhi phát hiện được thứ gì đó, cô ấy kéo lấy áo tôi: “Thiếu gia, cậu nhìn bên này đi!”

Tôi quay đầu lại nhìn theo hướng cô ấy chỉ, ở dưới một khối đá to sụ có hơn mười chiếc áo gió và còn mấy cái ba lô. Những chiếc áo đó được xếp chồng lên rất ngay ngắn. Tình hình như thế này vô cùng dị thường.

“Ra đó xem sao.” Tôi nói.

“Ừ.” Cô ấy rút con dao ra.

Chúng tôi tiến đến bên dưới khối đá to sụ, quan sát kỹ những chiếc áo gió đó, tổng tộng có mười sáu chiếc, bên trên đặt điện vô tuyến, bên cạnh còn có ba lô của bọn họ.

“Thảo nào liên lạc được với điện vô tuyến nhưng định vị lại không được.” Khả Nhi nhìn tôi: “Hệ thống định vị và giám sát sinh lý đi cùng nhau, đều đeo chúng ở trên người, đang yên đang lành mà bọn họ cởi hết áo gió ra làm gì không biết?”

Tôi cầm một chiếc áo gió lên quan sát và lắc đầu: “Bọn họ bị yêu mê hoặc rồi.”

“Nếu yêu có thể bắt người, vậy cũng không cần cởi áo ra chứ?” Cô ấy thấy khó hiểu.

“Bọn chúng cố ý đấy...” Tôi thờ ơ đáp.

“Cố ý?” Khả Nhi trầm tư giây lát, rồi đột nhiên hiểu ra: “Bọn chúng muốn bắt người nhưng vẫn chưa bắt đã, thế nên muốn để điện vô tuyến ở đây, như vậy trung tâm chỉ huy sẽ phái người vào đây để tìm kiếm cứu nạn, bọn chúng chỉ cần nằm ôm cây đợi thỏ!”

“Cậu nói đúng rồi.” Tôi bỏ chiếc áo gió xuống rồi đứng dậy, nhìn tứ phía: “Đây là hố bẫy...”

Chưa nói dứt lời, soạt soạt soạt, hơn mười bóng đen ở nơi tối tăm của rừng cây bay ào đến, chúng nhào đến đây, chúng tôi lập tức bị bao vây.

“Thiếu gia!” Khả Nhi nhanh nhẹn dùng thân mình để bảo vệ cho tôi, một luồng khí trắng mạnh mẽ lập tức kết tụ lại, và bao chùm lên hai chúng tôi.

Xem ra hơn tháng nay cô ấy không làm biếng, khí ngũ lôi được sử dụng thuần thục, còn công lực đã thâm hậu lên rất nhiều.

Hai chúng tôi đứng vững, sát lưng vào nhau, tôi tập trung tinh thần và bấm năm chồng lôi quyết, tay phải lập tức hiện lên một đám kim quang. Khí ngũ lôi có thể hộ thân, năm chồng lôi quyết lại càng có thể hộ thân, khí trường của hai chúng tôi đan xen vào nhau, lập tức chấn động khí trường trong vòng mấy chục mét vuông xung quanh, những bóng đen đó khiếp sợ, chúng vội lui lại hơn mấy chục mét.

Lúc này chúng tôi đã nhìn rõ, những bóng đen đó, ngũ quan không rõ nét, trên lưng có đôi cánh, một đôi vuốt sắc nhọn như dao, chúng bay lơ lửng ở trên không, đôi mắt rực sáng như những chiếc đèn lồng xanh lá, nhấp nha nhấp nháy, trông đáng sợ vô cùng.

Bọn chúng hằn học nhìn trừng trừng vào hai chúng tôi, thở hổn hển như giống loài lang sói, chúng bay lượn bao vây chúng tôi với tốc độ bàn thờ.

“Bọn chúng là yêu Khiếu Vũ.” Tôi hạ giọng: “Cậu đếm đi, xem có bao nhiêu con!”

Khả Nhi định thần lại, cô ấy tập trung nhìn ở phía trước, từng con yêu Khiếu Vũ lần lượt bay đến trước mặt cô ấy, nhưng mỗi con lại có đặc điểm riêng khác nhau, chúng đều không thoát khỏi con mắt của cô ấy.

Rất nhanh sau đó, cô ấy đã nhìn được rõ: “Tổng cộng có mười ba con!”

“Được, chúng ta lấy tĩnh làm động.” Tôi dặn cô ấy: “Bọn chúng không xông lên thì chúng ta không động; nhưng chúng nó tiến đến thì tôi lo phía trước, cậu lo phía sau!”

“Ok!” Cô ấy hít một hơi thật sâu, trên hai con dao Strider trong tay lập tức hiện lên liệt diệm (ngọn lửa) màu trắng cao hơn một tấc.

Trên đời này không có sự cố gắng nào là vô nghĩa, cô ấy đã chống cự trong ngũ lôi liệt hỏa trận tròn bảy ngày, bây giờ xem thành quả thôi.

Những con yêu quái Khiếu Vũ phụng mệnh đến đây thế nên không có chuyện chúng chỉ đến bao vây chúng tôi mà không tấn công. Bọn chúng đang đợi cơ hội, tìm sơ hở của chúng tôi. Thế nên chúng bay ngày càng nhanh, mười ba bóng đen đó biến thành một vòng tròn đen với bán kính mấy chục mét. Trong thời gian ngắn, nhìn bốn xung quanh thì thấy ngoài khối đá to bên cạnh ra thì đều là bóng đen của bọn chúng.

“Sắp bắt đầu rồi!” Tôi nói lớn.

“Ừ!” Khả Nhi hét lên: “Bà nó chứ! Không sợ chết à, có ngon thì lại đây!”

Vừa dứt lời thì một bóng đen gào thét bay khỏi vòng tròn xông về phía tôi.

Tôi giơ một ngũ lôi phù trên tay lên, luồng kim quang như một mũi tên lập tức xuyên qua ấn đường của nó.

Yêu quái Khiếu Vũ lập tức bị đánh tan biến thành một đám khí đen xông đến trước mặt tôi, phù một tiếng rồi tan biến.

Bình Luận (0)
Comment