Trận tiến công lập tức bắt đầu.
Mười hai con yêu quái Khiếu vũ tranh nhau ào ào xông vào chúng tôi từ nhiều hướng.
Hai chúng tôi hét lên rồi chủ động tấn công, xông về phía yêu quái Khiếu Vũ.
Chúng tôi chiến đấu vô cùng kịch liệt, quá trình diễn ra vô cùng nguy hiểm, nhưng kết quả lại không có gì đáng hồi hộp cả.
Tôi dùng ngũ lôi phù đánh tiêu tan được năm con còn Khả Nhi dùng dao chém chết được sáu con, còn một con thấy tình hình xấu đi nên đã quay người định chuồn nhưng đâu có ngon như vậy, nó đã bị cô ấy phi con dao xuyên qua người.
Cuộc chiến đấu kết thúc.
Sau khi đánh xong, tôi mới cảm nhận được gì đó sai sai, vô thức nhìn cánh tay trái của mình, chiếc áo gió bị cào năm miếng.
May mà không bị thương vào da thịt.
Khả Nhi chạy đi nhặt dao lại, chạy nhảy vài bước quay về cạnh tôi: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”
“Không sao, áo bị rách rồi nhưng không bị thương vào da thịt.” Tôi nhìn cô ấy: “Cậu thế nào?”
“Tôi không sao.” Cô ấy nói: “Bọn chúng tôi không đến gần được tôi đâu, hoàn toàn không động được vào tôi.”
Tôi ngại ngùng, Khả Nhi nhà người ta không một chút mảy may nào, còn tôi thì hay rồi, áo bị cào cho rách bươm.
Khả Nhi hiểu ra tâm tư của tôi, cô ấy liền an ủi: “Tôi đã tiếp xúc với ánh sáng của dao, thế nên chiếc dao ngắn thích hợp cho trận đánh giáp lá cà, còn cậu dùng ngũ lôi phù thích hợp đánh ở xa, một khi đánh gần thì thiệt cho cậu quá. Hơn nữa, mấy chiêu này không phải là cậu dạy cho tôi sao...”
“Cậu nói có lý.” Tôi suy nghĩ, sau đó lấy chiếc xẻng leo núi rồi vung lên mấy cái, nói với cô ấy: “Nếu còn gặp lại bọn chúng, tôi sẽ dùng cái này!”
Mắt Khả Nhi bừng sáng: “Cái này cũng được đấy! dùng ngũ lôi phù lên trên đó, có lẽ sẽ còn lợi hại hơn dùng dao đấy!”
“Lợi hại hay không vẫn còn chưa biết, dù sao vung lên đầu chúng nó thì chúng nó cũng ăn đủ rồi.” Tôi lại vung lên mấy cái.
“Ừ!” Khả Nhi bật cười
Tôi treo chiếc xẻng leo núi vào bên hông, rồi dặn cô ấy: “Cậu kiểm tra xem, xem trong mấy cái ba lô trên mặt đất còn lương khô với nước không?”
“Vâng.” Khả Nhi đi đến rồi bắt đầu kiểm tra những chiếc ba lô.
Lúc này, chiếc điện thoại vô tuyến trên người tôi truyền đến giọng của tiểu Quân: “Ngô Tranh, anh có nghe thấy không?”
Tôi ấn nút nói chuyện: “Tiểu Quân, anh đây.”
“Có phải các anh gặp nguy hiểm rồi không?” Cô ấy hỏi đầy quan tâm.
“Bị sinh vật không xác định tấn công, nhưng đã giải quyết xong rồi.” Tôi vô thức nhìn cánh tay của mình: “Bọn anh không bị thương đâu, em yên tâm.”
Lúc này tiểu Quân mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nhất định phải cẩn thận hơn nữa!”
“Bọn anh phát hiện được áo và dụng cụ liên lạc của đội khảo sát khoa học.” Tôi nói: “Có vẻ bọn họ bị sinh vật không xác định bắt cóc rồi. Tiểu Quân, em lập tức điều tra đoạn ghi hình khi đội khảo sát tiến vào khu A, xem tổng cộng có bao nhiêu người bị ngã, thông kê ra đấy rồi báo lại cho anh.”
“Vâng! Em đi kiểm tra ngay bây giờ!” Tiểu Quân nói.
Tôi buông nút nói chuyện ra và kết thúc cuộc gọi.
Khả Nhi kiểm tra những chiếc ba lô trên đất một lượt, rồi đi đến: “Thiếu gia, bên trong không có lương khô với nước, ngoài mười sáu chiếc áo gió ra thì chỉ có chín chiếc ba lô, còn bảy cái nữa thì không thấy đâu.”
Tôi thở phào: “Xem ra yêu tinh Khiếu Vũ sợ bọn họ đói chết thế nên đã mang hết lương khô với nước đi hết rồi.”
“Rốt cuộc bọn chúng bắt người để làm gì?” Khả Nhi cảm thấy khó hiểu.
Tôi nhìn bốn xung quanh: “Ở đây có đại trận phong yêu, có lẽ bọn chúng bắt người sống để cúng tế.”
“Cúng tế?” Khả Nhi nhíu mày.
“Tôi cũng chỉ là đoán thôi.” Tôi nói: “Đội khảo sát trước đây đi vào đây chỉ là lạc đường, chưa từng có người nào gặp phải yêu quái Khiếu Vũ. Nhưng sau khi đội khảo sát khoa học lần này đi vào thì không chỉ gặp phải bọn chúng mà còn bị bọn chúng bắt cóc?”
“Đúng vậy, tại sao nhỉ?” Cô ấy hỏi.
“Bởi vì trước đây không có yêu quái Khiếu Vũ ở đây.” Tôi nói: “Tôi đoán tất cả mọi chuyện này có liên quan đến gương đồng Khiếu Vũ đó.”
“Là như thế nào?”
“Theo truyền thuyết gương đồng Khiếu Vũ có thể khiến người ta hồi sinh từ cõi chết, thế nên hồi đó Quỷ Phương (một bộ lạc xưa phía Tây Bắc của Trung Quốc) đã tiến cống chiếc gương này cho Vũ Đinh vua triều Thương.” Tôi kể: “Vũ Đinh đặt nó vào trong quan quách của Phụ Hảo vương hậu, nhưng Phụ Hảo không hề hồi sinh. Nhưng truyền thuyết hồi sinh từ cõi chết là có thật, và chiếc gương đồng Khiếu Vũ đó chỉ có thể khiến cho người Khiếu Vũ hồi sinh.”
Khả Nhi hiểu ra: “Thế nên sau khi đội khảo sát khoa học mang theo gương đồng Khiếu Vũ vào trong nơi hoang tàn Vương thành đó, người Khiếu Vũ đã hồi sinh trở lại?”
“Vừa nãy không phải người Khiếu Vũ, mà là yêu quái Khiếu Vũ.” Tôi nói: “Bọn chúng không giống nhau.”
“Sao lại vậy?” Cô ấy hỏi.