“Người Khiếu Vũ là yêu tộc, còn yêu quái Khiếu Vũ là yêu, yêu tộc và yêu khác nhau.” Tôi giải thích: “Cậu có thể hiểu như thế này, yêu quái Khiếu Vũ là người Khiếu Vũ hồi sinh được một nửa, còn về tại sao lại hồi sinh một nửa...”
Tôi nhìn tứ phía: “Tôi đoán có liên quan đến đại trận phong yêu ở nơi này...”
“Tôi hiểu rồi...” Cô ấy vỡ ra nhiều điều: “Yêu quái Khiếu Vũ muốn dùng cách cúng tế nào đó để phá được đại trận phong yêu, như vậy chúng nó có thể hồi sinh, có thể quay lại nhân gian, là như vậy đúng không?”
“Yêu bắt người thường có ba mục đích.” Tôi nói: “Một là diệt thần đoạt xá; hai là nuốt tinh khí; ba là dùng để cúng tế. Người trong đội khảo sát khoa học đã mất tích mười lăm ngày rồi, tiểu Quân nói bọn họ vẫn còn sống, nhưng tính mạng thì ngàn cân treo sợi tóc, điều này cho thấy yêu quái Khiếu Vũ bắt bọn họ không phải để đoạt xá, cũng không phải nuốt tinh khí, mà mục đích của chúng chính là để cúng tế.”
“Cúng tế, nhưng không đủ người...” Khả Nhi nhìn những chiếc áo gió ở trên đất: “Thế nên chúng mới làm ra cái hỗ bẫy này...”
Lúc này, máy gọi điện của tôi lại truyền đến giọng của tiểu Quân: “Ngô Tranh, em tìm được rồi!”
Tôi nhìn cô ấy một cái rồi ấn giữ nút nói chuyện: “Tình hình thế nào?”
“Bọn em đã xác minh hai lần, lúc tiến vào khu A, đội khảo sát đã ngã sáu mươi chín lần.”
Tôi có linh cảm, sáu mươi chín lần? Vậy nghĩ là có sáu mươi chín con yêu quái Khiếu Vũ...
“Ngô Tranh, em và Khả Nhi thế nào rồi?” Đỗ Lăng tiếp lời.
Tôi hắng giọng: “Không sao, mọi thứ vẫn bình thường.”
“Vật sinh vật không xác định đó...” Chị ấy ngập ngừng: “Chúng nguy hiểm không?”
“Cũng tàm tạm.” Tôi nói: “Chị, mọi thứ nghe theo tiểu Quân.”
“Được!” Đỗ Lăng nói.
Tôi bỏ tay khỏi nút nói chuyện rồi nhìn Khả Nhi: “Đi cứu người thôi.”
...
Nửa tiếng sau, chúng tôi đi ra khỏi khu rừng, đến bên dưới đống hoang toàn điện thần.
Ngôi điện thần này được xây dựng bởi những khối đá khổng lồ, mặc dù đã bị tàn phá nặng nề nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đồ sộ hùng vĩ năm nào của nó. Trên nền của một bệ đài hình kim tự tháp cao vài chục mét là một cột đá khổng lồ với chiều dài gần bốn mươi mét và đường kính gần hai mươi mét, bên trên đó được khắc chi chít các loại phù văn. Có mấy chục con yêu Khiếu Vũ với vóc dáng to lớn đang bay vun vút vây quanh trụ đá, hình thành một đám mây đen. Dưới sự tác động của đám mây đen, đỉnh của trụ đá đã phát ra một luồng sát khí xung thiên đâm thẳng lên tầng mây, và hình thành một đám mây sát khí khổng lồ bao trùm cả khu C.
Tôi và Khả Nhi nấp ở phía sau một tảng đá lớn, lặng lẽ quan sát một rồi lâu, trong lòng tôi đã có dự tính.
“Ở trên trụ đá có có thứ gì đó.” Tôi chỉ vào trụ đá và nói nhỏ với Khả Nhi: “Bọn yêu quái Khiếu Vũ chỉ vây quanh trụ đá đó, sát khí không ngừng bốc lên phía trên hình thành một đám mây che mất đi mặt trời.”
“Tại sao lại phải che đi mặt trời?” Khả Nhi hỏi nhỏ: “Bọn chúng muốn làm gì vậy?”
“Để áp chế đại trận phong yêu ở xung quanh đây.” Tôi nói: “Trận phong yêu cần ánh sáng của trăng và mặt trời, bọn yêu quái Khiếu Vũ bao chùm cả bầu trời thì có thể khiến cho kết giới trận pháp yếu dần đi, đợi đến khi kết giới yếu hẳn đi thì chúng có phá được trận phong yêu và quay lại nhân gian.”
Tôi chỉ vào đám mây đen ở trên bầu trời: “Cậu nhìn đi, những con yêu quái Khiếu Vũ kia có phải mạnh hơn nhiều những con mà chúng ta gặp trước đó không?”
Khả Nhi quan sát một lúc rồi cô liền gật gật đầu: “Đúng, cái đầu của nó ít nhất cũng lớn hơn hai lần, nhìn là biết chúng lợi hại hơn nhiều!”
“Đó là vì ở gần điện thần nên khí trường của trận phong yêu rất yếu.” Tôi nói: “Thế nên chúng hồi phục rất nhanh, đương nhiên vì thế mà trở nên lợi hại hơn.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Khả Nhi hỏi hỏi.
“Đừng làm kinh động đến bọn chúng.” Tôi nói: “Đi vào cứu người trước đã.”
“Được!” Khả Nhi gật gật đầu.
Cửa vào của thần điện nằm ở bên dưới của bệ đài, tổng cộng có ba cửa đá, cái nào cũng cao năm sáu mét. Tôi bảo Khả Nhi làm một dấu hiệu ở trên phiến đá lớn, sau đó nhân lúc yêu quái Khiếu Vũ ở phía trên không phòng bị, tôi đã dẫn theo Khả Nhi lặng thầm đi xuống bệ đài, đi vào cánh cửa đá ở giữa.
Vừa bước vào điện thần, chúng tôi lập tức cảm nhận được một hơi lạnh âm u.
Điện thần này được xây dựng rất thô sơ, cục mịch, chỉ có một con đường lớn hướng thẳng xuống phía dưới và không có bậc cầu thang.
Chúng tôi cận thận từng chút một đi xuống bên dưới, cố gắng hết sức để khống chế tốc độ tránh bị ngã, đi được hơn mười mét thì phía bên dưới tối đen như mực, nhưng chúng tôi đã có phụng nhãn phù nên vẫn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ. Phía trước không có vật gì cả, vẫn chỉ là một con đường dẫn đi thẳng đến địa cung ở dưới đất.