Thần điện này được thiết kế cũng đơn giản quá ha.
Nhưng nói thật người triều Hạ cùng thời đại với người Khiếu Vũ hoàn toàn không xây được thứ kiến trúc như thế này. Nhưng tộc yêu không giống vậy, bọn họ dùng sức mạnh thần thông và có sức mạnh vô cùng lớn, chúng có thể xây dựng được điện thần như thế này là điều không có gì ngạc nhiên.
Tôi không khỏi suy nghĩ, nếu hôm khác Âu Dương Đan tới nơi này, chắc chị ta sẽ nói đây là di tích của nền văn minh ngoài hành tinh.
Xem ra, sau khi ra khỏi đây tôi cũng phải tìm được lý do mang tính khoa học để giải thích cho những điều này rồi.
Nào là sinh vật không xác định, nào là nền văn minh ngoài hành tinh...
Dù sao chỉ cần có thể ứng phó được với Tề Khải Phong là được rồi.
Chúng tôi men theo con đường đi thẳng xuống dưới, đi được hơn hai trăm mét, sau khi rẽ qua khúc cua thì phía trước đột nhiên hắt lên ánh sáng lửa yếu ớt.
Tôi và Khả Nhi nhìn nhau rồi tiếp tục đi xuống phía trước, chúng tôi cách thứ ánh sáng đó ngày càng gần, bỗng có tiếng kêu thảm yếu ớt vang lên ngắt quãng.
“Thiếu gia...” Khả Nhi nhíu mày: “Cậu nghe...”
Tôi ra hiệu cho cô ấy im lặng, tiếp tục đi xuống dưới.
Khả Nhi gật gật đầu rồi rút con dao ở bên hông ra.
Cứ đi như vậy, bỗng phù một cái một luồng tà khí lùa đến từ phía sau lưng.
Có một con yêu quái Khiếu Vũ đang đi vào đây, nó từ phía sau xông đến.
Tôi bỗng có linh cảm, một tay đẩy Khả Nhi vào tường, tay tái ấn vào ấn đường của cô ấy, tay phải bấm chỉ quyết, thầm niệm chú tàng hình: Mạnh Cực chân quân, ẩn tung tàng hình, cấp cấp như luật lệnh!
Sau khi niệm xong tôi dùng tay bịt chặt lấy miệng của Khả Nhi, rồi tôi cũng nhịn thở.
Mạnh Cực là thần thú có thể đạo mộng, có thể biến những cảnh trong mơ thành thật, cũng có thể tàng hình. Chú tàng hình này vốn rất phức tạp nhưng đến nay tôi dùng, tôi hoàn toàn không cần niệm ra, thế nên chỉ cần niệm hai câu cuối liền có thể dùng được.
Thực ra đối với loại chú này, trong lòng tôi thực sự không tự tin, bởi vì hồi còn nhỏ tôi đã dùng qua một lần nhưng không có linh nghiệm. Lúc đó tôi mới học được câu chú này, ông nội nói nó có thể giúp ẩn thân tàng hình, khiến người khác không nhìn thấy tôi. Tôi cảm thấy rất tò mò, liền đến trường thử với thầy giáo xem sao. Kết quả là thầy không những có thể nhìn thấy tôi mà còn suýt chút nữa tẩn cho tôi một trận, tôi nghĩ câu chú này không hiệu nghiệm thế nên sau này tôi hầu như quên mất nó rồi.
Tình hình lần này khá cấp bách, vừa sốt vó một cái liền nhớ lại ngay theo bản năng và dùng nó.
Vù một tiếng, yêu quái Khiếu Vũ bay lướt qua người chúng tôi, nó xông vào trong địa cung ở phía dưới.
Quả nhiên nó không nhìn thấy hai chúng tôi!
Không ngờ lại linh nghiệm!
Xem ra bùa có linh nghiệm hay không là có liên quan đến sức mạnh tu luyện. Trước đây tôi tu luyện không tốt thế nên nó không ẩn thân được, bây giờ tôi đã tiến bộ rồi thế nên ngay cả yêu quái mà nó cũng có thể giúp chúng tôi ẩn thân được.
Lập tức tôi tràn trề sự tự tin, thở hắt ra một cái rồi buông Khả Nhi ra, ra hiệu cho cô ấy là chuyện đã ổn rồi.
Đúng lúc này, ở phía dưới truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một người con gái: “Aaaa~!”
Cô ta kêu lên vô cùng thảm thiết, dường như bị họ ăn sương hút tủy vậy, khiến người ta sợ rợn tóc gáy.
Tôi bỗng có linh cảm, vội lôi Khả Nhi đi xuống dưới.
Rất nhanh sau đó, chúng tôi đã đến trước cửa ra vào của địa cung, thò đầu vào thám thính thì lập tức bị cảnh tượng ở phía bên trong làm cho sững sờ.
Địa cung vô cùng rộng lớn, nó rộng năm sáu trăm mét vuông, bức tường bốn bên được thắp sáng bởi cây đuốc, dưới ánh lửa người trong đội khảo sát bị treo ở trên tường trong tư thế giơ hai cánh tay lên trời, những chiếc áo trên người rách nát bẩn thỉu. Trên người bọn họ hầu như là máu, hơi thở yếu ớt, vài người còn lại thì bị dọa cho hồn bay phách lạc, dường như đã đờ đẫn người ra đó.
Ở giữa địa cung có một cái đài tròn, có bốn yêu tinh Khiếu Vũ cao to đứng đó canh giữ. Còn trên đài tròn, con yêu quái Khiếu Vũ vừa xông vào đây đang ép một người con gái trẻ trần nửa người, nó đang hút lấy tinh khí của cô ấy.
Vì bị hút mất tinh khí nên người phụ nữ ấy đã hét lên thảm thiết như vậy.
Khả Nhi kích động, cô ấy rút dao ra định xông lên trên.
Tôi vội ngăn cô ấy lại.
Con yêu quái đó hút một hồi lâu, người phụ nữa kia kêu gào bi ai, cuối cùng từ miệng phun ra cục máu tươi, đầu nghẹo sang một bên rồi hôn mê bất tỉnh. Lúc này con yêu quái mới cảm thấy hả hê mãn nguyện, nó nhảy xuống đài tròn rồi duỗi cánh, tiếp đó thét lên tiếng đinh tai nhức óc, nó quay người bay ra ngoài bằng lối ra khác.