Bữa cơm trưa này, ngọc khôi tiên một mực im lặng ngồi cùng chúng tôi, không xảy ra chuyện gì kỳ lạ.
Tôi ăn rất ngon, Triệu thổ hào còn đỡ, chỉ có Khả Nhi, bị dọa tới no luôn.
Ăn cơm xong, tôi để Triệu thổ hào về ngủ một giấc, tôi cùng Khả Nhi dọn bát đũa. Có tôi ở lại, tâm lý Triệu thổ hào cũng thoải mái, vào phòng một lúc đã ngáy ầm ầm. Khả Nhi không được như anh ta, cô nhìn thấy ngọc khôi tiên bên bàn ăn, tay chân liền loạn lên, lưng ướt đẫm mồ hôi.
“Đừng để trong lòng.” Tôi nói với cô ấy: “Không phải cô ta muốn dọa cậu đâu, cô ta bị nước thuật pháp chế trụ, không khống chế được đành phải hiện nguyên hình thôi.”
“Nếu đã bị áp chế, sao lại còn hiện hình chứ?” Khả Nhi hỏi.
“Bởi vì cô ta không phải quỷ, là ngọc khôi.” Tôi nhàn nhạt nói.
Trong lòng Khả Nhi vẫn còn sợ hãi nhìn ngọc khôi tiên, không dám hỏi nhiều, cúi đầu rửa bát.
Ngọc khôi tiên đứng lên, xoay người biến mất.
“Cô ta đi rồi.” Tôi nói với Khả Nhi.
Lúc này Khả Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng đáng thương nhìn tôi, hỏi: “Thiếu gia, chuyện của anh Phi bao giờ mới xong đây?” “Nếu nhanh, có lẽ vài ngày.” Tôi nói.
“Còn mất vài ngày.” Cô lấy làm kinh hãi.
“Nếu nhanh.” Tôi nhấn mạnh trọng điểm.
Cô thở dài, bất đắc dĩ nhún vai, tiếp tục rửa chén: “Thật không biết tôi còn mạng để tiêu 200 nghìn này không … Được rồi, dù sao cũng cho mẹ tôi, mẹ tôi còn mạng tiêu là được…”
“Bây giờ cậu hết sợ rồi chứ?” Tôi hỏi: “Hết sợ rồi thì tôi đi nghỉ một chút.”
“Đừng! Tôi sợ!” Cô hấp tấp nói: “Cậu ngồi với tôi một lúc, lúc nữa tôi ngủ với cậu, được không?” Tôi lúng túng, nói thế này…
Cô ấy cũng cảm thấy có chỗ không ổn, vội vàng sửa: “À… Ý tôi là, cậu ngủ, tôi cũng nằm bên cạnh, chỉ ngủ, không lái xe …”
“À …” Tôi đỏ mặt gật đầu: “Vậy cũng được.”
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn thiếu gia, cậu thật tốt.”
Tôi lúng túng cười một tiếng, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của cô.
Thu dọn xong xuôi, chúng tôi cùng ra phòng ngủ cho khách, lên giường nằm.
“Ngủ một lát đi.” Tôi nhắm mắt lại: “Tối nay sẽ bận đấy.”
“Cậu ngủ được sao?” Cô ấy hỏi tôi.
Tôi không để ý.
Tối hôm qua tôi vũ hỏa hướng kinh, giằng co cả một đêm, cho dù bây giờ đầu không đau, tinh thần cũng không phải rất tốt, cho nên rất dễ ngủ. Cô ấy không giống thế, cũng xấp xỉ tuổi tôi, là thời điểm còn dư thừa tinh lực, buổi trưa lại bị kinh sợ, lúc này nhắm mắt lại thấy người đàn bà lửa cháy quấn thân, căn bản ngủ không nổi.
Thấy tôi không để ý, cô thận trọng ngồi dậy, ôm đầu gối, yên lặng nhìn tôi.
Tôi biết cô ấy nhìn, nhưng cũng không để ý, rất nhanh đã say ngủ.
Ngủ đến chạng vạng, tôi tỉnh lại, tinh khí trên người cũng khôi phục.
Giống như Đường Tư Giai nói, nạp máu hồi sinh.
Khả Nhi đang nhàm chán, thấy tôi tỉnh, cô vui vẻ sáp tới ôm lấy cánh tay tôi: “Thiếu gia, cậu tỉnh rồi!”
Ngực săn chắc, dựa vào người khiến tôi nổi da gà.
Tôi vội vàng ngồi dậy, né tránh cô ấy: “Cô làm gì thế?”
Khả Nhi nháy nháy mắt: “Sao thế? Ngủ cũng ngủ rồi, còn căng thẳng như vậy?”
Tôi chau mày: “Cậu nói gì?”
Cô ấy không dám đùa nữa, vội vàng xin lỗi tôi: “Thật xin lỗi thiếu gia, tôi nói linh tinh …”
Tôi thở phào nhẹ nhõ, hỏi hắn: “Cái đó… Triệu Phi sao rồi?”
“Có lẽ còn chưa … Tôi đi gọi cửa, gọi anh ấy dậy!” Cô nhảy xuống giường, như chạy trốn ra ngoài phòng khách.
Tôi nhẹ nhàng sờ lên cánh tay bị cô đè lên, trên mặt đỏ lên. Vội vàng bình tĩnh lại, đứng dậy xuống giường ra ngoài.
Bên ngoài, Khả Nhi đang đập cửa: “Anh Phi? Đã dậy chưa? Thiếu gia dậy rồi!”
Tôi đi qua bên người cô, vào nhà vệ sinh, đi vệ sinh, sau đó vốc nước rửa mặt.
Triệu thổ hào bị đánh thức, hung hổ mở cửa: “Đập cái gì? **! Mới vừa con mẹ nó lên giường ngủ, lại bị cô đánh thức. Cô nhé…”
Anh ta còn đang muốn mắng mỏ, thấy tôi mở cửa nhà vệ sinh ra ngoài.
Anh ta nhìn tôi, vội vàng thay khuôn mặt vui vẻ: “Ai da, thiếu gia, cậu dậy rồi à! Trùng hợp quá, tôi cũng vừa tỉnh, đợi tôi rửa mặt, chúng ta cùng đi tìm người anh kia!”
“Anh nghĩ ngơi đủ chưa?” Tôi hỏi.
“Cậu yên tâm, nghỉ đủ rồi, trừ thắt lưng có chút ê ẩm ra, những chỗ khác đều không vấn đề rồi.” Triệu thổ hào tự tin nói.
“Ừm, được! Vậy nhanh lên thôi.” Tôi vòng qua hai người bọn họ, vào phòng khách.
“Nhanh thôi!” Triệu thổ hào cười híp mắt, chờ tôi đi xa, anh ta trợn mắt lườm Khả Nhi rồi mới vào nhà vệ sinh.
Khả Nhi không phục giơ ngón giữa.
Triệu thổ hào rửa mặt xong, thay quần áo, thu dọn xong xuôi, cùng chúng tôi xuống lầu đi tìm người anh em kia của anh ta.
Khối ngọc khôi kia, chúng tôi cũng mang theo, để ở cốp sau.
Sau khi lên xe, Triệu thổ hào bảo Khả Nhi: “Đi Phan Gia Viên!”
“Được.” Khả Nhi lái xe đi.
“Người anh kia của tôi tên là Trương Hiểu Quân, chúng tôi đều gọi anh ta là Nhị Cẩu, anh ấy ở Phan Gia Viên luyện than (bày sạp), cũng mua bán đồ cổ, có điều cũng không có mấy thứ là thật, cơ bản đều là hàng giả.” Anh ta nói: “Tôi mới gọi điện cho anh ta, bảo mang một người anh em tới chọn ít đồ, anh ta đang chờ rồi.”
“Sao anh không nói thật?” Tôi hỏi.
Anh ta nghiền ngẫm cười một tiếng: “Thiếu gia, tôi nói một câu không nên nói nhé, bản lĩnh của cậu quá đỉnh, nhưng dẫu sao cậu cũng còn trẻ, không biết lòng người hiểm ác. Ví như Nhị Cẩu đi, hai chúng tôi tuy nói là anh em, thực tế cũng chỉ là bạn rượu thịt. Cậu nghĩ xem, ngọc khôi này là anh ta chuyển cho tôi, anh ta lại không biết bên trong có gì chắc? Giờ tôi đi tìm anh ta, nếu nói thật, nhỡ đâu anh ta chột dạ, trốn đi tìm không ra, vậy không phải làm hỏng đại sự sao.”
Tôi cười nhạt, không lên tiếng.
Khả Nhi lái xe ở phía trước không nhịn được lên tiếng: “Anh Phi, làm sao anh biết thiếu gia không hiểu những chuyện này? Thiếu gia tuổi trẻ tài cao không sai, những người ta bản lĩnh lớn, người nào nghĩ gì, thiếu gia bói một quẻ không phải sẽ biết sao? Còn phải giống như anh, suốt ngày đấu trí đấu dũng với người ta, còn đấu nát bét…”
Triệu thổ hào không biết làm sao, trầm mặt xuống: “Sao đâu cũng không thiếu cái miệng cô thế, lái xe của cô đi.
“Vốn chính là như vậy mà, em có sao nói vậy.” Khả Nhi không phục: “Anh cảm thấy cách của anh tốt lắm chắc? Em mà là Trương Nhị Cẩu, em cũng có thể hiểu ra ý đồ của anh, nếu chột dạ anh ta chẳng sớm chạy rồi! Còn ở đó đợi anh tới bắt à? Xì!”
“Haiz, anh nói nhé cô ý gì thế?” Triệu thổ hào thở hổn hên: “Anh là ông chủ cô mà cô còn suốt ngày già mồm được, hợp lý không? Không sợ anh xiên cô à?” “Anh mới không đâu!” “Cút đi! Làm xong chuyện này cút về nhà, đừng tới đi làm nữa!” “Tùy anh, dù sao cô đây cũng có 200 ngàn rồi! Đến lúc đó anh đừng có tới cầu xin em!”
…
Hai người mỗi người một câu, đấu khẩu gay gắt, không ai nhường ai.
Tôi ở bên cạnh nghe, muốn khuyên, thử mấy lần đều không chen miệng vào được.
Đúng lúc này, Đường Tư Giai gọi tới.
Trong nháy mắt hai người bọn họ dừng lời, trong xe yên tĩnh lại.
Tôi nhìn hai người bọn họ, nghe điện thoại: “Alo?”
“Bên đó sao rồi? Không sao chứ?” Đường Tư Giai lo lắng hỏi.
“Có chút vấn đề, nhưng cũng xử lý rồi, không sao hết, chị yên tâm đi.” Tôi nói.
“Khả Nhi được việc không?” chị hỏi.
Tôi nhìn Khả Nhi trước mặt, khẽ mỉm cười: “Được.”
Chị yên tâm: “Vậy thì tốt, cẩn thận một chút, bảo vệ cẩn thận bản thân, có vấn đề cứ gọi cho tôi.”
“Được.”
Tôi cúp điện thoại, nhìn hai người bọn họ: “Sao không cãi nhau nữa? Tiếp tục đi!”
Triệu thổ hào có chút lúng túng, hắng giọng: “Ách… Không cãi nữa…”
Khả Nhi khẽ cười một tiếng, nhún vai, mặt đầy đắc ý.
Nụ cười kia, đẹp vô cùng.
Tôi hắng giọng, nhìn Triệu thổ hào: “Anh đoán xem, Trương Nhị Cẩu này liệu có phải đã chạy rồi không?”
Triệu thổ hào sửng sốt: “A? Sẽ sao?”
Tôi bình tĩnh cười: “Tôi đoán, anh ta sớm đã chạy rồi.”
“Không thể nào đâu?” Anh ta nghi hoặc nhìn tôi: “Tôi nói không lộ mà …” “Không tin, anh gọi điện thoại thử xem, xem anh ta có nghe không?”
Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi, mặt liền biến sắc, nhìn tôi: “**, con mẹ nó anh ta tắt máy!”
“Em đã nói gì nào?” Khả Nhi cười trên nỗi đau của người khác: “Tự mình cho rằng mình thông minh, bị người ta gài rồi?”
“Cút!” Triệu thổ hào mắng một câu, lại hỏi tôi: “Thiếu gia, làm sao bây giờ đây?”
“Anh ta biết vật đó tà tính, nhưng cũng không biết nghiêm trọng đến đâu.” Tôi nói: “Nếu anh nói thật, anh ta còn sợ dẫn lửa thiêu thân, nhất định sẽ không dám trốn anh. Nhưng anh lại nói dẫn người đến chọn đồ, anh ta nhất định sẽ nghĩ anh mang người đến tính sổ với anh ta, không chạy còn ở lại chờ anh làm gì?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Triệu thổ hào sắp khóc rồi.
Tôi nghĩ một lúc: “Anh có số điện thoại người thân thiết với anh ta không? Ví dụ vợ, bạn gái gì đó…”
“Có! Tôi có số điện thoại vợ anh ta.” Anh ta hấp tấp nói.
“Được, gửi số cho tôi, tôi gọi cho cô ấy.” Tôi lấy điện thoại ra.
Anh ta đọc số điện thoại: “Người này tên là Châu Thúy Phân, tôi hay gọi cô ấy là em dâu.”
Tôi không để ý, bấm số.
“Alo, ai thế?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm người phụ nữ vừa khách sáo, vừa lo lắng.
“Là Chu tiểu thư sao? Tôi tìm Trương Hiểu Quân.”
Người phụ nữ vừa nghe, lập tức muốn cúp điện thoại.
“Không muốn tan cửa nát nhà thì đừng tắt máy, nghe tôi nói.”
Người phụ nữ do dự một chút, nói: “Được, anh nói đi.”
“Trước đây mấy hôm Trương Hiểu Quân môi giới, sang tay cho Triệu Phi một đồ vật, trên đồ vật đó có mấy chục mạng người. Bây giờ Triệu Phi xảy ra chuyện, nếu anh ấy chết, nữ quỷ giết anh ấy sẽ tìm tới Trương Hiểu Quân, khi đó cả nhà các người cũng sẽ mất mạng.” Tôi bình tĩnh nói: “Các người đều làm trong ngành đồ cổ, những chuyện đồ vật tà môn, các người chắc là hiểu. Bây giờ chúng tôi đang tới Phan Gia Viên, làm phiền chị nói với Trương Hiểu Quân, để chúng tôi gặp mặt, được chứ?”
Người đàn bà yên lặng hổi lâu, nghẹn ngào nói: “Được.”
Tôi ngắt máy, nhìn Triệu thổ hào: “Được rồi.”
Triệu thổ hào giơ một ngón tay cái: “Đỉnh! Cậu nói thế này, hù chết bọn họ! Đỉnh! Thật sự đỉnh!” “Tôi không lừa bọn họ.” Tôi nhàn nhạt nói: “Nếu anh bị cô ta ăn mất, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho những người đó…”
Nụ cười của Triệu thổ hào, cứng lại.