Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 34 - Chương 34. Tiệm Trà Đức Thái

Chương 34. Tiệm Trà Đức Thái Chương 34. Tiệm Trà Đức Thái

Tôi cũng không hề dọa Triệu thổ hào, ngọc khôi tiên đã sắp thoát ra khỏi bản thể, một khi cô ta hút được nguyên khí, trở thành một linh thể độc lập, vậy thì những người đàn ông cô ta đã gặp, một người cũng đừng hòng thoát.

Hôm qua khi tôi thấy cô ta là lúc cô ta mới hút xong huyết khí, vẫn còn là một cô gái mặc đồ trắng, khi đó mắt trái của cô ta cũng bắt đầu mở rồi. Đến trưa hôm nay, cô ta biến thành một người trần truồng đầy máu bay lên, lại đốt sạch giấy vàng ngăn tôi vẽ bùa. Đó là bởi vì cô ta đã hấp thụ được chỗ huyết khí kia, chuyển hóa thành của mình, cho nên sức mạnh cũng tăng lên.

Tôi lo lắng, Triệu thổ hào là bữa ăn cuối cùng trước khi cô ta trở thành linh thể độc lập, cho nên cô ta mới không tiếc liều mạng với tôi. Nếu như Triệu thổ hào chết, hậu quả đó, thật không lường tới nổi.

Cho nên, Trương Hiểu Quân không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác cùng chúng tôi.

Những điều này, tôi chưa giải thích với Triệu thổ hào, cũng không cần phải giải thích.

Rất nhanh đã đến Phan Gia Viên, Khả Nhi đỗ xe xong, cùng chúng tôi đi vào, vòng qua mấy khúc ngoặt, tới sạp hàng của Trương Nhị Cẩu.

Ở đây, chỉ có một người phụ nữ.

Khả Nhi đi tới, chào hỏi với người phụ nữ: “Chị dâu!”

Người phụ nữ sớm đã nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt lúng túng, thấy Khả Nhi chào hỏi, chị ta không thể làm gì khác, đành nặn ra vẻ tươi cười, gật đầu.

“Anh Cẩu Tử đâu? “Khả Nhi hỏi: “Chưa về à.”

“Anh ấy đang trên đường rồi, một lúc nữa sẽ đến.” Người phụ nữ thấp thỏm nhìn chúng tôi, nói: “Tôi đã gọi cho anh ấy, anh ấy bảo lập tức về, chắc sẽ nhanh thôi.”

“Mấy người đừng có giở trò.” Triệu thổ hào xụ mặt: “Nếu không, ông đây không sống được, các người cũng đừng mong yên ổn! Thành quỷ tôi cũng kéo theo mấy người!”

Người phụ nữ lúng túng cười một tiếng: “Ai da anh Phi, xem anh nói này … Hai Cẩu cũng không biết vật kia tà tính như vậy, đúng không? Hai người anh em bao nhiêu năm nay, anh ấy nếu như biết, sao có thể kéo anh vào chứ…”

“Biết là được.” Triệu Phi vừa nói vừa giới thiệu tôi: “Đây là thiếu gia của chúng tôi.”

“Ai da, chào thiếu gia.” Người phụ nữ vội vàng chào hỏi tôi: “Vừa rồi nói chuyện với tôi, là cậu phải không?”

“Là tôi.” Tôi nhàn nhạt nói.

“Ai da, tôi còn bảo nghe giọng nói thật trẻ mà, hóa ra thật sự là tiểu thịt tươi.” Người phụ nữ cười cười, lại nói với Triệu thổ hào: “Anh Phi, như thế này, anh và thiếu gia, Khả Nhi tới Đức Thái uống trà, tôi mời! Chờ một lúc nữa Nhị Cẩu về rồi, chúng tôi sẽ qua đó ngay, anh thấy thế nào?”

Triệu Phi mặt âm trầm, hừ một tiếng: “Được rồi, hai người nhất định phải tới đấy!”

“Nhất định, nhất định rồi!” Người phụ nữ vội vàng nói.

Triệu Phi nhìn tôi: “Thiếu gia, chỗ này người đông, chúng ta uống trà, nghỉ ngơi một chút, bọn họ cũng không dám giở trò.”

“Được.” Tôi gật gật đầu.

Triệu Phi bảo Khả Nhi: “Đừng nghịch nữa, đi thôi!”

Khả Nhi đang ở sạp hàng chơi một miếng thỏ ngọc, thấy Triệu thổ hào gọi, cô không thể làm gì khác ngoài buông miếng ngọc xuống, đứng lên vỗ tay: “Đi thôi.”

Tiệm trà Đức Thái cách Phan Gia Viên không xa, có ba tầng, khung cảnh tĩnh mịch. Triệu Phi nói với tôi, tới đây uống trà, đa phần là người buôn bán đồ cổ, anh ta và Trương Nhị Cẩu thường xuyên giới thiệu mối làm ăn cho nhau, có khách hàng lớn, đều bàn ở đây.

Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, chúng tôi lên tầng hai, tìm một chỗ thanh tĩnh ngồi xuống.

Lúc này, Khả Nhi đột nhiên kéo tay tôi: “Thiếu gia!”

Tôi vừa nhìn, đã thấy ngọc khôi tiên bay lên cầu thang, bay về phía chúng tôi.

Khả Nhi không ngừng run rẩy, trán lại đổ mồ hôi.

“Không sao đâu.” Tôi nhàn nhạt nói.

Ngọc khôi tiên bay tới trước bàn, thản nhiên ngồi xuống, như thể chúng tôi mời cô ta tới vậy.

Dĩ nhiên, cô ta cũng không để phục vụ thấy cô ta.

Linh thể như cô ta, so với quỷ tiên thì dễ chịu hơn, không những ban ngày có thể thoải mái ra đường, còn tự quyết định được có để người phàm nhìn thấy hay không. Trước mắt cô ta chưa tách khỏi bản thể, ngũ quan chưa rõ, đến khi cô ta tách ra rồi, cô ta hoàn toàn có thể giữa ban ngày, biến thành một mĩ nữ thời thượng, đường đường chính chính vào phòng. Đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu người đàn ông chết dưới nhan sắc của cô ta.

Triệu thổ hào cũng bắt đầu run rẩy, menu trong tay hằm hằm trực chiến.

Tôi đè tay anh ta lại, bảo: “Gọi đồ đi.”

“Vậy cô ta…” Anh ta nhảy mắt với tôi, ý hỏi ngọc khôi tiên thì sao?

“Gọi.” tôi nhỏ giọng nói.

“A, được.” Triệu thổ hào hắng giọng, nuốt nước miếng, nhìn menu, nói với phục vụ: “Cho bốn tách trà bích loa xuân, bốn phần điểm tâm, tạm thời thế đã.”

Phục vụ nhìn chúng tôi: “Bốn tách? Còn người tới?”

“Nói nhảm nhiều thế làm gì? Gọi bốn tách thì là bốn.” Triệu thổ hào trợn mắt.

“À, được.” Phục vụ cầm menu xuống, vừa đi vừa quan sát chúng tôi.

Ngọc khôi tiên cúi đầu, ngồi yên lặng, khí chất ôn hòa, bình tĩnh như nước.

Nếu không biết lai lịch của cô ta, nói cô ta là yêu tinh ai tin chứ, bảo cô ta là tiên nữ, sợ rằng chẳng ai hoài nghi.

Chỉ trong chốc lát, phục vụ đã mang trà và điểm tâm lên.

Khả Nhi nhìn hai chúng tôi: “Thiếu gia, anh Phi, có thể uống không? Em … Em khát…”

“Uống đi.” Tôi nâng tách trà lên, thổi thổi, nhẹ nhàng thử một ngụm.

Lần đầu tôi dùng loại tách này uống trà, trước nay chỉ thấy trên ti vi, không chắc chắn lắm, uống rất không thoải mái.

Khả Nhi thấy tôi uống mới dám bưng tách lên, uống từng chút một.

Triệu thổ hào nâng tách trà, từng chữ như nặn từ kẽ răng ra hỏi: “Thiếu gia, cô ta ngồi đây, một lúc nữa làm sao bàn chuyện được?”

“Uống trà của anh đi, chuyện lúc nữa cứ để lúc nữa.” Tôi nhỏ giọng nói.

Triệu thổ hào bất đắc dĩ nhìn ngọc khôi tiên bên này, không còn cách nào, chỉ có thể uống trà.

Ngọc khôi tiên thấy chúng tôi uống trà, cô ta cũng bưng tách lên, ưu nhã uống một hớp nhỏ.

Khả Nhi nhìn cảnh này, ngụm trà thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Tôi cũng lấy làm kinh hãi, cô ta cũng có thể uống trà?

Mẹ kiếp!

Tôi bắt đầu thấy có chút lạnh sống lưng rồi.

Tôi thật quá trẻ, cứ như vậy dễ dàng nhận vụ này của Triệu thổ hào, ngọc khôi tiên đến cả trà cũng uống được, còn cái gì cô ta không làm được không?

Có phải tôi còn trẻ quá không? Quá trẻ? Quá trẻ rồi?

Nếu như không phải ảo giác, thì chúng tôi đang đi tới đường cụt rồi!

Cô ta tùy thời đều có thể trở thành linh thể độc lập, đến lúc đó nếu không chế phục được cô ta, phải làm thế nào?

Triệu thổ hào cũng nhìn thấy, tay run run, trà tung tóe.

Ngọc khôi tiên coi như không thấy ánh mắt của chúng tôi, không hoảng không loạn đặt tách trà xuống, cười với chúng tôi.

Tôi nuốt nước miếng, buông tách trà, cũng cười với cô ta.

Vẫn là câu nói đó, chỉ cần cô không trở thành độc lập, vậy cô cũng chỉ là một vật thành tinh, tôi tin tưởng bản thân có cách, thu thập được cô!

Bên tai tôi truyền đến tiếng cười như chuông bạc, như là châm chọc.

Tôi mặc kệ, tiếp tục uống trà.

Khả Nhi thấy tôi như vậy, trong lòng cũng ổn định lại, đặt tách trà xuống, cầm miếng điểm tâm lên, vừa nhìn ngọc khôi tiên vừa ăn.

Ý như, có giỏi, mày cũng ăn cho bà nhìn.

Ngọc khôi tiên không để ý đến cô, chỉ thỉnh thoảng lại uống trà.

Nhàm chán uống một hồi, một nữ phục vụ tới rót thêm trà cho chúng tôi, kể cả cốc của ngọc khôi tiên, cô ấy cũng rót.

Rót xong, nữ phục vụ xoay người đi được mấy bước, đột nhiên kỳ lạ, quay đầu nhìn chúng tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ không hiểu.

“Rõ ràng là ba người mà … Sao khi nãy lại thấy bốn … Không lẽ mình hoa mắt rồi?”

Nữ phục vụ lầm bầm, lắc đầu bỏ đi.

Lúc này, người phụ nữ Châu Thúy Phân dẫn theo một người đàn ông đi lên.

Cô ta nhìn thấy chúng tôi, vội vàng nói: “Ở đó kìa!”

Không cần nói, người đàn ông đó chính là Trương Nhị Cẩu.

Người này vóc dáng không cao, da ngăm đen, gầy gò già dặn, cặp mắt ti hí giống chó sói như phát sáng.

Triệu thổ hào muốn chào hỏi, lại bị ngọc khôi tiên dọa sợ không dám động đậy.

Khả Nhi nhìn, đứng lên: “Anh Cẩu, chị dâu, bên này!”

Trương Nhị Cẩu sải bước đi tới, đưa ánh mắt phức tạp nhìn chúng tôi, bưng tách trà của ngọc khôi tiên lên, một hơi uống hết nửa.

“A, tách trà đó!” Chúng tôi cả kinh thất sắc.

Trương Nhị Cẩu sửng sốt, buông tách trả hỏi: “Không phải cho tôi sao?”

Ngọc khôi tiên ở cạnh anh ta, đứng lên.

Bình Luận (0)
Comment