Thấy cô ta đứng lên, ba người chúng tôi không hẹn cũng cùng đứng lên, tim dâng tới tận cổ.
Nhưng ngọc khôi tiên cũng không làm gì hai vợ chồng Trương Nhị Cẩu, cô ta chỉ xoay người qua hai vợ chồng họ, bay về phía cầu thang.
Trương Nhị Cẩu không biết là chuyện gì, thấy chúng tôi cùng đứng lên, hai người họ theo bản năng đề phòng, lui về phía sau mấy bước.
“Anh Phi, có gì từ từ nói! Anh đã nói không làm khó anh ấy rồi…” Châu Thúy Phân vội vàng nói.
Trương Nhị Cẩu cũng nói: “Anh Phi, anh nghe tôi giải thích được không? Đừng kích động …” Chúng tôi không ai nói chuyện, đều nhìn ngọc khôi tiên ở phía xa.
Cho đến khi cô ta bay xuống lầu, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngồi xuống.
Trương Nhị Cẩu đoán không ra tình hình, nhìn Châu Thúy Phân, hắng giọng, thử dò hỏi Triệu Phi: “Anh Phi, mọi người thế này…”
Triệu Phi hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi tôi: “Thiếu gia, em gái ngọc khôi có ý gì thế?” Tôi cũng đang buồn bực, lắc đầu.
“Chắc là cô ta khát nước rồi.” Khả Nhi nhỏ giọng nói.
Triệu Phi nhìn cô, lại quay đầu hỏi Trương Nhị Cẩu: “Aiiz, anh uống tách trà đó, không cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?”
Trương Nhị Cẩu nhất thời sửng sốt: “Không thoải mái? Không thấy! Sao thế? Trà này không đúng à?”
Triệu Phi cau may, dùng một giọng khó tin hỏi: “Mấy người không lẽ không nhìn thấy một cô gái xinh đẹp từ bên người bay qua sao?”
Vợ chồng Trương Nhị Cẩu giật mình, vội vàng nhìn xung quanh: “Không … không có ….”
“Được rồi, nói chuyện chính đi.” Tôi nói với Triệu Phi.
“Được.” Triệu Phi gật gật đầu, hắng giọng, nói với hai người bọn họ: “Không nhìn thấy cũng không sao, vị này là thiếu gia của chúng tôi! Thiếu gia, anh ta chính là Trương Hiểu Quân, ngoại hiệu Trương Nhị Cẩu, mọi người trong giới đều gọi anh ta là Cẩu ca hoặc Cẩu gia.”
Tôi khẽ mỉm cười, gật đầu với Trương Nhị Cẩu.
Trương Nhị Cẩu cười xòa, cúi người gật đầu: “Xin chào thiếu gia, xin hỏi tôn hào của cậu là…”
“Nhiều lời như vậy làm gì?” Triệu Phi trừng mắt: “Tục danh của thiếu gia nhà chúng tôi, anh nên hỏi sao?”
Trương Nhị Cẩu sờ sờ mũi, vốn định nổi giận, nhưng dẫu sao anh ta cũng chột dạ, không dám biểu hiện quá đà, không cách nào khác cười cười gật đầu: “Phải, phải, là tôi hỏi nhiều rồi.”
“Ngồi đi!” Triệu Phi tức giận nói.
Trương Nhị Cẩu lúng túng ngồi xuống, vợ anh ta Châu Thúy Phân lấy thêm một cái ghế, ngồi cạnh anh ta.
“Nói đi, chuyện như thế nào?” Triệu Phi cười nhạt.
“Anh Phi, tôi quả thật biết khối tử liêu có chút tà tính, nhưng tuyệt đối không phải tôi cố tình gài anh!” Trương Nhị Cẩu vội vàng giải thích: “Hơn nữa hôm đó tôi cũng nói rồi, khối tử liêu này có vấn đề, bảo anh nghĩ cho kỹ, anh cũng nói không để ý, kiến quyết muốn sang tay, vậy nên mới ….”
“Nói láo!” Triệu Phi cắt đứt lời anh ta: “Anh lúc nào thì nói nó có vấn đề? Anh bảo khối tử liêu này linh khí vô cùng nặng, ông già đó sợ không trấn nổi nó mới muốn sang tay. Anh bảo tôi tốt số, trấn áp được vật này, vì vậy mới dẫn ông già đó tới gặp tôi. Anh con mẹ nó nói gì cũng không nhớ nữa à?”
“Anh Phi, đừng nóng giận, dù sao cũng hơn hai tháng rồi, có lẽ anh ấy quên…” Châu Thúy Phân giảng hòa, lại hướng Trương Nhị Cẩu nháy mắt: “Đừng chọc anh Phi tức giận, nói thật đi, chuyện này làm to rồi, chúng ta ai cũng đừng mong được yên!”
“Được rồi.” Trương Nhị Cẩu không biết phải làm sao: “Anh Phi, chuyện này là tôi không trượng nghĩa, quả thật tôi biết khối tử liêu đó không sạch sẽ, có điều cũng không biết nó tà tính như vậy … Anh cũng biết quy tắc giới chúng ta, dù thế nào, đồ anh đã nhận, bây giờ đi tìm người bán và người trung gian như tôi lật mặt, ít nhiều cũng có điểm không hợp quy tắc…” “Ai con mẹ nó tìm cậu lật mặt hả?” Triệu thổ hào cau mày: “Lão Triệu tôi là người như vậy sao? Vấn đề bây giờ là, trong khối tử liêu có một … có một …”
Anh ta theo bản năng nhìn cầu thang, chắc chắn ngọc khôi tiên không lên mới hạ thấp giọng, nói tiếp: “Ở trong đó có một người phụ nữ, tối nào cũng ra ngủ với tôi, mẹ nó, hôm qua làm tôi một buổi chiều, hại tôi đi tiểu ra một quần máu! Nếu không có thiếu gia, hôm nay tôi nhất định đã chết rồi! Anh con mẹ nó có biết hay không?”
Trương Nhị Cẩu lấy làm kinh hãi: “Đi tiểu … tiểu ra máu?”
Châu Thúy Phân mặt cũng đầy kinh ngạc: “Không trách hôm nay thấy Phi ca, tôi lại thấy anh gầy đi nhiều như vậy …”
“Hừ!” Triệu Phi cười lạnh một tiếng: “Trương Nhi Cẩu, anh bớt gia bộ với ông đây! Biết thiếu gia nhà chúng ta là ai không? Đừng thấy cậu ấy trẻ tuổi, anh ấy là phong thủy đại sư trâu bò nhất cái thượng kinh này! Thiếu gia đã nói rồi, em gái kia là ngọc khôi thành tinh, nếu như tôi bị cô ta giết, hai người chạy cũng không thoát đâu!”
“Anh Phi, oan uổng cho chúng tôi rồi….” Châu Thúy Phân luống cuống, vội cầu xin tôi: “Thiếu gia, chúng tôi nghe cậu, cậu nói thế nào chúng tôi làm thế đó, cầu xin cậu, nhất định đừng để nữ quỷ làm hại vợ chồng chúng tôi.”
Trương Nhị Cẩu có tâm sự, sắc mặt cũng đổi, thấy vợ nói như vậy, anh ta cũng vội vàng tỏ thái độ: “Thiếu gia, tôi nghe cậu, cậu nói đi, tôi phải làm gì? Dù phải lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng tuyệt không nói một chữ không!”
“Không nghiêm trọng như vậy.” Tôi nhìn Trương Nhị Cẩu: “Tôi hỏi anh, người bán vật đó cho anh là ai? Quan hệ với anh thế nào?”
“Chủ nhân của thứ đó tên là Châu Thanh, một giáo sư khảo cổ học, chúng tôi là bạn nhiều năm rồi.” Trương Nhị Cẩu không dám giấu giếm nữa: “Chúng tôi hợp tác cũng sắp 10 năm rồi, vài vật đáng tiền tôi bán được đều từ ông ấy đưa tới.”
“Giáo sư?” Tôi giật mình: “Ông ta thật sự là giáo sư sao?”
“Phải! Hai năm trước ông ấy về hưu, hình như vì xảy ra chút chuyện, về hưu trước thời hạn.” Anh ta nói: “Về hưu xong, ông ấy liền tới thượng kinh, bây giờ đang ở thành Nam.”
“Bây giờ ông ta đang ở thượng kinh sao?” Tôi hỏi.
“Cái này …” Anh ta lúng túng nhìn Triệu Phi: “Hôm đó tôi nhận điện thoại của anh, nghe giọng cũng biết là xảy ra chuyện rồi, muốn tới tìm chúng tôi lật mặt. Cho nên tôi mới báo cho Châu Thanh, để ông ta đi chỗ khác tránh đi…”
“Ông ta đi đâu?” Triệu Phi vội hỏi.
“Cái này …” Trương Nhị Cẩu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra: “Mọi người đừng nóng, để tôi hỏi thử.” “Nhanh!” Triệu Phi vội vàng.
Trương Nhị Cẩu bình tĩnh lại, bấm điện thoại: “Alo, bác Châu à, bây giờ bác đang ở đâu? À còn chưa đi à? Vậy thì tốt quá, không sao, không cần trốn đâu, sợ bóng sợ gió một trận, anh ta đúng là tới tìm cháu xem đồ, còn mang theo cả một khách hàng lớn. Vợ cháu mới gọi điện tới nói, bảo đồ cũng chọn xong, mang đi rồi, bác không cần trốn đâu, trả vé máy bay đi …”
Anh ta vừa nói vừa cười, giọng nói nhẹ nhàng, thần thái tự nhiên.
Tôi nhìn Triệu Phi, ý bảo anh nhìn Trương Nhị Cẩu này, đây mới gọi là lão giang hồ.
Triệu Phi lúng túng không thôi.
Trương Nhị Cẩu lại nói thêm mấy câu, cúp điện thoại, nói với tôi: “Thiếu gia, ông ấy ở nhà, mới mua vé chuẩn bị đi Hải Nam, vẫn chưa đi, tôi nói sợ bóng sợ gió một hồi, để ông ta trả vé rồi.”
“Thiếu gia, sao giờ?” Triệu Phi hỏi.
Tôi nhấp một ngụm trà, buông tách xuống, đứng lên: “Đi!”