Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 36 - Chương 36. Châu Thanh

Chương 36. Châu Thanh Chương 36. Châu Thanh

Châu Thanh ở thành Nam, ngay gần Cố cung, ở một tiểu viện độc lập, rất tĩnh mịch vắng vẻ.

Tới bên ngoài tiểu viện, Trương Nhị Cẩu gọi điện cho Triệu Phi, nói chúng tôi đừng xuống xe vội, sau đó mới xuống xe, tới cửa nhấn chuông.

Cửa tiểu viện có camera, anh ta sợ ông cụ đó thấy được.

Rất nhanh, cửa mở.

Trương Nhị Cẩu một mình đi vào.

Ba người chúng tôi dừng xe ở đầu hẻm, chờ tin của anh ta.

Đợi một lúc, Khả Nhi hết nhẫn nại, hỏi Triệu Phi: “Anh Phi, anh ta sẽ không bán đứng chúng ta đấy chứ? Đừng có mà lại cùng ông già kia chạy mất!”

“Cho hắn ta cũng không có cái gan đó!” Lão Triệu cười nhạt: “Coi như hắn không sợ anh, cũng phải nghĩ đến cô em ngọc khôi của anh đây! Hừ!”

Vừa nói, anh ta vừa xuống xe, lấy thuốc lá ra, hai tay đưa tôi: “Thiếu gia!”

“Tôi không hút.” Tôi khoát tay.

“Vậy tôi …”

“Anh tự nhiên.” Tôi nói.

Anh ta yên tâm, tự lấy bật lửa, đánh lửa hút thuốc, xoẹt xoẹt mấy tiếng.

Tôi dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Triệu thổ hào ra sức hút, vừa hút vừa nhìn chằm chằm cửa viện.

Khả Nhi chán chường, xin của Triệu Phi một điếu thuốc, cắn ngoài miệng, cầm bật lửa vừa muốn bật, ngẩng đầu, đột nhiên bị dọa sợ hét lên: “A! Thiếu gia!”

Tôi vội vàng mở mắt, vừa nhìn, ngọc khôi tiên đã ngồi ở ghế lái, bình tĩnh nhìn Khả Nhi.

Khả Nhi bị dọa sợ run lẩy bẩy, vội vàng co rúc vào cửa xe.

Triệu thổ hào cũng nhìn thấy, hoảng sợ tới độ suýt thì chết vì sặc khói, kịch liệt ho sặc sụa.

“Đừng sợ.” Tôi đưa tay đè Khả Nhi lại, nói: “Trên người cậu có Hộ thân phù, cô ta không dám làm hại cậu đâu.”

Khả Nhi lúc này mới ổn định lại một chút, nhưng vẫn rất sợ hãi, khẩn trương nhìn chằm chằm ngọc khôi tiên, không nhịn được nuốt miếng.

Triệu thổ hào ho được một lúc lâu, ho đến mức nước mắt trào ra.

Ngọc khôi tiên tựa hồ cũng không thèm để ý anh ta, nhìn Khả Nhi một lúc, lại nhìn cửa viện trước mặt, cô ta xuyên qua cửa xe, chậm rãi bay đi, vào tiểu viện.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, lão Triệu đột nhiên thất sắc: “**! Cháy rồi! Cháy rồi!”

Anh ta kinh hoàng thất thố, vội móc Thế thân phù bốc khói trong túi ném ra ngoài.

Thế thân phù vừa rơi xuống đất, trong nháy mắt bắt lửa bốc cháy.

Ba chúng tôi không hẹn mà mở cửa xuống xe, vừa nhìn, Thế thân phù đã cháy thành tro.

Khả Nhi sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu lên, giật mình nhìn tôi: “Thiếu gia, thứ này … Thật sự sẽ đốt chết người…”

Tôi không lên tiếng, lấy từ trong túi ra một đạo thế thân phù đã gấp gọn, giao cho Triệu Phi.

Triệu Phi trên mặt vẫn còn sợ hĩa, nhìn tro giấy trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng phức tạo: “Thiếu gia, tôi … tôi có thể thoát chết, đúng không?”

Tôi muốn nói phải, nhưng không nói ra lời được.

Trầm mặt trong chốc lát, tôi xoay người lên xe.

Khả Nhi muốn an ủi Triệu thổ hào mấy câu, mấy lần mở miệng, cũng không biết nói gì cho phải.

Bất đắc dĩ, cô cũng lên xe.

Triệu thổ hào tiếp tục đốt một điếu thuốc, dùng sức hít mấy hơi, lại ném xuống đất, hung hãn đạp tắt.

Hắn xoay người lên xe.

Một lúc sau, Trương Nhị Cẩu ra ngoài.

Anh ta đi tới trước cửa xe, gõ gõ lên kính xe.

“Tôi đã đem chuyện nói với ông ấy, ông ấy rất kích động, muốn chạy, tôi cản lại, làm công tác tư tưởng một lúc.” Trương Nhị Cẩu nói: “Bây giờ ông ấy tỉnh táo lại rồi, bảo đồng ý gặp mặt nói chuyện với mọi người.”

“**” Lão Triệu vội vàng mở cửa xuống xe: “Anh con mẹ nó ngu dốt, anh ra đây, ông ta chạy thì sao? Nhanh vào!”

“Yên tâm, một ông cụ có thể chạy đi đâu.” Trương Nhị Cẩu cười một tiếng, khom người nhìn tôi: “Thiếu gia, ông ta đã pha trà, chúng ta vào thôi.”

“Được!”

Tôi cùng Khả Nhi mở cửa xuống xe, ba người theo sau lưng Trương Nhị Cẩu đi vào.

Tiểu viện cũng không lớn, là một căn nhà hai tầng, phong cảnh ưu nhã, vô cùng thanh tịnh. Một ông già gầy nhom nhưng đầy tinh thần đứng dưới lầu, thấy chúng tôi tới, ông ta xấu hổ ôm quyền: “Anh Phi, Châu mỗ xấu hổ...”

Tôi nhìn qua cách ăn mặc của ông, tóc hoa râm, quần áo bằng vải thô, nhìn như một ẩn sĩ. Dĩ nhiên, trong mắt Triệu thổ hào, đây chính là nhà quê, khó trách anh ta nói Châu Thanh nhìn như dân công.

Triệu Phi mặt âm trầm, chỉ vào mũi lão đầu: “Lão gia, ông hại chết tôi rồi! Ông…”

“Anh Phi!” Trương Nhị Cẩu vội ngăn anh ta lại: “Có gì từ từ nói, bác Châu cũng không phải cố ý hại anh, mọi người đều bị khối tử liêu kia hại, đều là người lưu lạc chân trời, gặp nhau hà tất … hà tất cái gì ấy nhỉ?” “Hà tất từng quen biết*!” Khả Nhi chen lời.

Nhị Cẩu mượn lời bài hát Gặp nhau hà tất từng quen biết của Tưởng Chí Quang và Vi Ỷ San.

“A đúng đúng đúng!” Trương Nhị Cẩu cũng nhớ ra.

“Đúng con khỉ!” Triệu thổ hào tức giận không chỗ trút, chỉ ông cụ mắng: “Ông già chết tiệt, biết rõ vật kia tà tính, còn muốn bán cho tôi, ông muốn hại chết tôi hả? Hả? Ông có biết không, mới vừa rồi, tôi thiếu chút nữa thì bị cô ta đốt chết, ông biết không?”

“A?” Ông cụ kinh sợ: “Cô ta … cô ta … cô ta ở ngoài cửa?”

“Sớm đã vào trong này rồi!” Lão Triệu hét: “Sớm đã vào phòng ông rồi!”

Chân ông cụ mềm nhũn, xụi lơ trên đất, quay lưng nhìn phòng mình: “Cô ta trở lại? Không … không thể nào… Chuyện này không thể nào!”

“Bác Châu!” Trương Nhị Cẩu vội tiến lên đỡ ông ta dậy: “Bác không sao chứ? Không ngã chứ?”

Tôi đi đến trước mặt Châu Thanh, hỏi: “Ông à, không sao chứ?”

Châu Thanh tựa như không nghe thấy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào …. Đạo trưởng nói, đưa cô ta đi sẽ không trở lại nữa… Không thể nào … Không thể nào!...” “Đạo trưởng?” Tôi chau mày: “Anh ta còn nói gì?”

Ông lão bây giờ mới chú ý đến tôi: “…Cậu là?” “Vi này là…” Trương Nhị Cẩu muốn giới thiệu, lại không biết nói thế nào.

“Cháu tên là Ngô Tranh.” Tôi nói: “Bác Châu, bác đừng chấp Triệu Phi, tối hôm qua anh ấy suýt bị vật kia hại chết, mới vừa rồi còn suýt bị đốt chết, cho nên có chút kích động. Chúng tôi tới đây không phải muốn gây chuyện với bác, mà là muốn mời bác giúp một chuyện, cùng chế ngự thứ này.”

“Chế ngự?” Ông cụ khổ sở cười một tiếng: “Cháu trai này, cháu có biết cô ta là gì không?”

“Cô ta là ngọc khôi tiên.” Tôi bình tĩnh nói.

“Không! Cô ta là ngọc yêu! Là yêu!” Ông cụ kích động nói: “Khó khăn lắm tôi mới tống được cô ta đi, bây giờ các cậu lại mang cô ta quay lại! Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi! Lần này nhà chúng tôi ai cũng không sống nổi…” Ông cụ bụm mặt, khóc lớn.

Ông cụ này vừa khóc, Triệu thổ hào liền lúng túng, làm loạn không được, làm khó cũng không xong.

Trương Nhị Cầu không nhịn được an ủi ông lão, cẩn thận giải thích, nói thiếu gia tới, nhất định có thể ché ngự yêu nữ kia, để ông cụ yên lòng.

An ủi một lúc, ông cụ mới từ từ bình tĩnh lại.

Ông cụ vịn vào Trương Nhị Cẩu đứng lên, ổn định tâm trạng, nói với chúng tôi: “Chuyện này, tôi quả thật đã quá đáng, nhưng chuyện liên quan đến họa diệt môn, tôi thật sự không còn cách nào khác. Triệu tiên sinh, anh cũng đừng nóng giận, chúng ta vào nhà, tôi đem ngọn nguồn chuyện này nói cho mọi người…”

Lão Triệu trút giận thì trút giận, nhưng dù sao cũng biết lý lẽ. Ông cụ đã lớn tuổi như vậy, nói đến mức này, anh ta cũng không thể chỉ trích nữa.

Mặt anh ta âm trầm, ừm một tiếng, xoay người nói với tôi: “Thiếu gia, mời cậu.”

Ông cụ cũng vội ôm quyền: “Ngô thiếu gia, mời!”

Tôi nhìn hai người bọn họ, yên lặng gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment