Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 37 - Chương 37. Liệt Diễm Phần Trạch

Chương 37. Liệt Diễm Phần Trạch Chương 37. Liệt Diễm Phần Trạch

Theo Châu Thanh tới phòng khách, chủ khách chúng tôi phân biệt ngồi xuống, ông cụ rót trà cho chúng tôi.

Phòng khách rất rộng rãi, cổ kính, đồ vật trong nhà đều làm từ gỗ lim, trên tường treo đầy tranh chữ, góc tường có núi đá hoa chim, nổi bật lẫn nhau, một mùi đàn hương nhàn nhạt, thấm vào lòng người.

Không có một chút âm khí nào.

Điều này thể hiện rõ ông cụ là người không tệ lắm, trong nhà cũng không có thứ gì cần giấu giếm.

Châu Thanh rót trà xong, hai tay nâng trước mặt tôi: “Thiếu gia, mời!”

“Cảm ơn bác Châu.”

Tôi dùng hai tay nhận lấy, uống một hớp, không kìm được nhướng máy, trà này không phải đắng bình thường.

Châu Thanh lại rót trà cho Triệu Phi, Khả Nhi.

Trương Nhị Cẩu cùng ông cụ rất thân thuộc, chủ động tới bưng chén trà.

Lúc này Châu Thanh mới ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, lại thở dài một tiếng, lệ nóng tuôn tràn.

“Bác Châu, trời sắp tối rồi.” Tôi đặt chén trà xuống, nhìn ông cụ: “Chúng ta lời ít ý nhiều, bác chỉ cần nói với tôi, ngọc khôi tiên này, có phải đã từng gần gũi da thịt với bác trong mơ?”

Gương mặt Châu Thanh đỏ lên: “Ách … cái này…”

“Ai da ông đừng cái này cái kia nữa!” Lão Triệu không nhịn được, vung tay: “Ông nói đi, có muốn sống không? Muốn sống thì nói thật đi!”

Châu Thanh vô cùng lúng, dù sao cũng là một người đã hơn sáu mươi tuổi đầu, ở trước mặt một đám người trẻ tuổi thừa nhận chuyện này, đúng là có chút lúng túng.

Nhất là bên cạnh tôi còn một cô Khả Nhi, co ấy đang tò mò nhìn chằm chằm ông cụ, chờ ông trả lời.

Châu Thanh do dự một lúc, hắng giọng, hít vào một hơi, nói: “Đúng, tôi cùng khối ngọc yêu kia, đúng là từng làm chuyện nam nữ trong mơ…”

“Thứ này bác có được từ đâu?” Tôi hỏi.

“Là tôi … cái đó … từ một người trẻ tuổi, dùng 1 triệu mua lại …” Châu Thanh ấp a ấp úng.

“Người bạn kia bây giờ ở đâu?” Tôi hỏi: “Có thể tìm được anh ta không?” “Cậu ta bây giờ… Bây giờ …” Châu Thanh đổ mồ hôi: “Cái này không tiện nói lắm…”

“Ai da bác Châu của cháu à!” Trương Nhị Cẩu cũng nóng nảy, không ngừng vỗ đùi: “Giờ là lúc nào rồi? Không phải vừa rồi bác bảo sẽ nói rõ ngọn nguồn với bọn cháu sao? Sao bây giờ lại do dự? Giờ bác lại không sợ họa diệt môn nữa rồi?”

Nhắc tới họa diệt môn, Châu Thanh liền biến sắc, cũng không do dự nữa: “Được, tôi … tôi nói! Người bạn kia thật ra không phải bạn, là một học sinh của tôi, sau khi tốt nghiệp đã lên Tây Bắc khảo cổ. Khối tử liêu này, là cậu ta phát hiện trong một di tích địa cung.”

“Bác nói cụ thể xem.” Tôi nhìn ông cụ.

“Được!” Ông cụ gật đầu, hít sâu một hơi, bắt đầu kể: “Đó là chuyện từ ba năm trước, cậu ta nói ở Tây Bắc có một địa phương muốn xây một trung tâm thương mại, vào lúc đào móng, đã đào ra một ngôi miếu cổ, bọn họ nhận được lệnh, vội vàng tới đó, tiến hành nghiên cứu chuyên sâu. Dựa vào bia miếu khai quật được mà phán đoạn, đó là một di chỉ đạo quan từ thời Bắc Ngụy, bọn họ ở đó nghiên cứu hơn một tháng, phát hiện cả một tòa địa cung.”

“Địa cung?” Tôi giật mình: “Sau đó thì sao?” “Bọn họ vào địa cung, nhưng bên trong không có gì hết.” Châu Thanh nói: “Căn cứ vào phán đoán bên trong, địa cung hẳn đã bị bọn trộm mộ ghé qua. Bởi vì không khai quật được văn vật có giá trị, đơn vị lại thúc giục, bọn họ liền bỏ đi.”

“Chuyện không đơn giản như vậy chứ?” Khả Nhi không nhịn được hỏi.

Ông cụ nhìn Khả Nhi, bất đắc dĩ thở dài, khổ sở cười một tiếng: “Đúng vậy, không đơn giản như vậy… Nếu đêm đó cậu ta không đi ăn trộm trở về, cũng sẽ không có những chuyện sau này …”

“Cậu ta đã trở lại địa cung? Phát hiện thấy thứ gì?” Trương Nhị Cẩu hỏi.

“Còn phải hỏi sao?” Châu Thanh nhìn anh ta: “Chính là khối tử liêu, cậu ta đã phát hiện ra khối tử liêu.”

“À, hóa ra là một khối tử liêu có thâm niên.”

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Cậu ta cảm thấy khối tử liêu này là một bảo bối nên không hề báo lên trên, tự mình giấu đi.” Châu Thanh thở dài: “Nửa năm trước, cậu ấy tới tìm tôi, nói với tôi những chuyện này, sau đó đem khối tử liêu tới cho tôi xem. Tôi vừa nhìn liền biết đây là vật thế gian hiếm thấy! Vừa nhìn thấy liền không sao buông tay được. Tôi hỏi cậu ta bao nhiêu tiền, tôi muốn mua! Cậu ta nói với giáo sư em không nói chuyện giá cả, tôi đã thích, bao nhiêu tiền cậu ta cũng không để ý! Vì vậy tôi đưa cậu ta 1 triệu, mang tử liêu về. Chỉ là không nghĩ tới, bắt đầu từ buổi tối hôm đó, chuyện quỷ dị bắt đầu tới …”

“Chuyện gì quỷ dị?” Khả Nhi tò mò hỏi.

“Tôi nằm mơ thấy một cô gái trẻ tuổi, rõ ràng không nhìn thấy rõ ngũ quan của cô ấy, nhưng vẫn biết là cô ấy rất đẹp …” Châu Thanh lâm vào hồi tưởng, gương mặt vừa sợ hãi, lại vừa say mê: “Cô ấy đẹp như thế, trẻ như thế, ôn nhu như thế, ở cùng cô ấy, tôi như được trẻ lại mấy chục tuổi, cảm giác đó, như mê như mộng, như say như tỉnh, có câu nói gầy guộc soi mình bóng nước, ta thương chàng chàng cũng thương ta*…”

*Câu thơ từ bài thơ Xuân Thủy Chiếu Ảnh

Triệu thổ hào dùng một ánh mắt khác thường nhìn ông cụ, biểu cảm tựa như đang nhìn tình địch.

Châu Thanh hồi tưởng say mê, nửa ngày mới quay lại hiện thực, bất đắc dĩ thở dài: “Aizz, nếu cô ấy không phải ngọc yêu thì tốt biết bao …”

“Bằng đấy đủ rồi, làm như chưa ai ngủ với cô ta không bằng, hứ!” Lão Triệu mặt đầy ghen tức.

Mặt ông cụ Châu Thanh đỏ lên, hắng giọng: “Ách, tôi không phải có ý đó…”

Ông cụ hít vào một hơi thật sâu, nói: “Bắt đầu từ đêm đó, ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy cô ấy, chúng tôi anh anh em em, ân ái vô cùng, mỗi ngày đều là ngày vui vẻ đắc ý, nguyện làm uyên ương không làm tiên. Cứ như vậy qua mấy ngày, tôi mới nhận ra có chỗ không đúng. Kiểu mơ này, thỉnh thoảng một hai lần thì không lạ, nhưng ngày nào cũng như vậy, lại còn cùng một người, thì không bình thường rồi. Tôi hợp mộng với cô ấy một tháng, sức khỏe có chút chịu không nổi. Vì vậy tôi liền mang khối tử liêu về quê, tìm đến một lão đạo trưởng, nhờ ông ta xem xem là chuyện gì.”

“Đạo trưởng sau khi xem xong, nói ngọc này đã thành tinh, cô gái trẻ tuổi tôi mơ thấy, chính là ngọc yêu!” Trong lòng Châu Thanh vẫn còn sợ hãi, thở dài: “Ông ta nói ngọc này hút huyết khí của con người, nếu như không nhanh chóng xử lý, mấy tháng nữa, tôi sẽ bị cô ta hút máu mà chết. Sau khi tôi chết, vật này tất sẽ truyền cho con trai tôi, cháu trai tôi, cứ như vậy ngọc yêu sẽ gieo họa cho con cháu tôi, cho đến khi tôi tan cửa nát nhà…” Ông cụ nhìn Triệu thổ hào, mặt lộ vẻ xấu hổ, nói: “Tôi hỏi đạo trưởng nên xử lý vật này thế nào, nhưng đạo trưởng chỉ nói, vật này yêu tính cực mạnh, ông ta không xử lý được, ông ta còn nói vật này có đến ắt có đi, đã đi sẽ không về, ông ấy còn nói một khi nó trở về, ắt gặp họa diệt môn, trừ khi gặp được cao nhân, nếu không khó mà hóa giải! Tôi còn muốn hỏi rõ ràng, đạo trưởng đã khoát tay, không nói gì hết. Tôi không còn cách nào, chỉ đành mang tử liêu trở về, buối tối hôm đó, vị đạo trưởng đó đã quy tiên rồi.”

“Quy tiên rồi?” Tôi chau mày: “Ông ta chết như thế nào?”

Châu Thanh ảm đảm cười một tiếng: “Bị lửa thiêu chết, một đạo thiên hỏa, khiến ông ta cùng hai học trò bị thiêu chết…”

“Đã đi sẽ không về, đã về ắt có họa diệt môn …” Tôi chợt đứng lên: “Miếu tử tôn! Đó chính là miếu tử tôn!”

Châu Thanh ngẩn ra, đi theo tới nói: “Đúng thế! Cậu làm sao … làm sao biết chuyện này?”

“Cậu học sinh kia của bác, có phải cũng biết vị đạo trưởng này không?”

“Phải, tôi từng mang cậu ta tới thắp hương.” Chau Thanh nói: “Cậu ấy và đạo trưởng…”

“Ra ngoài.” Tôi nghiêm nghị nói: “Mọi người nhanh chóng ra ngoài, nhanh!”

Triệu Phi, Châu Thanh cùng Trương Nhị Cẩu đều ngẩn ra.

Khả Nhi phản ứng đầu tiên, đứng lên kéo tôi và Triệu thổ hào chạy ra ngoài.

“Mau ra đây!” Tôi hét lên với Trương Nhị Cẩu và Châu Thanh.

Trương Nhị Cẩu hiểu ra, một bước dài vọt tới, vác Châu Thanh xông ra ngoài.

Dường như ngay lúc đó, một ngọn lớn lao từ cầu thang xuống, chỗ chúng tôi vừa ngồi ngập trong lửa.

Những người xông ra trước như tôi, Triệu Phi, Khả Nhi quay đầu nhìn biển lửa trong phòng khách, đều sợ ngây người.

“A!” Trương Nhị Cẩu vác Châu Thanh, rống giận lao ra từ ngọn lửa, vừa ra tới sân, anh ta ném Châu Thanh xuống, gào thét nhảy lên, liều mạng vỗ vào bả vai mình.

Châu Thanh quằn quại trên đất kêu thét thảm thiết, cả người bốc khói.

Nhìn một màn này, Triệu Phi bị dọa sợ ngồi bệt xuống đất.

Khả Nhi bên cạnh tôi hoảng sợ bụm miệng.

Đầu óc tôi trống rỗng, theo bản năng nhìn về phía phòng khách.

Trong biển lửa, một bóng người dần dần hiện lên, cô ta cả người trần truồng, toàn thân là máu, trôi lơ lửng trong lửa, mỉm cười với tôi.

Mà hai con mắt của cô ta, đều đã mở ra.

Bình Luận (0)
Comment