Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 38 - Chương 38. Bán Linh

Chương 38. Bán Linh Chương 38. Bán Linh

Bán linh ngọc khôi, hút đi linh khí thiên địa, mở mắt, thành hình người … Tôi nhìn ngọc khôi tiên trong ngọn lửa, đột nhiên hiểu ra, cô ta vốn chẳng phải bán thành phẩm, cô ta sớm đã hút được chân linh khí, là một chuyển phẩm, lại bị người dùng huyết chú phong ấn lại.

Cái gọi là chuyển phẩm, chính là giai đoạn ngọc khôi hồng quang chuyển sang tử quang, nói cách khác, cô ta không được tính là bán thành phẩm, cô ta là một tử quang phẩm đã tiến tới giới hạn vô hạn.

Cho nên, cô ta hút đi huyết khí không phải để thành hình, mà để phá vỡ huyết chú trên người. Huyết chú này phong ấn ngũ quan, khiến gương mặt cô ta mơ hồ không rõ. Triệu Phi chính là bữa ăn cuối cùng trước khi cô ta phá vỡ phong ấn, bữa tiệc lớn này cô ta cũng ăn được phân nửa, cho nên bây giờ mặc dù ăn chưa no, nhưng huyết chú phong ấn cũng đã mở ra một khe hở, cho nên, cô ta đã có thể mở mắt.

Ánh mắt cô ta thực sự rất đẹp, nhưng nụ cười lại mang theo tia châm chọc rõ ràng.

Cô ta đang cười nhạo tôi.

Tôi đón ánh mắt của cô ta, nhất thời không biết phải làm sao.

Không giống, hoàn toàn không giống! Cô ta không phải bán thành phẩm như tôi nghĩ, tôi không biết phải làm gì cho phải.

Trên đất Châu Thanh vẫn đau khổ vùng vẫy, phát ra thanh âm thảm thiết không giống con người.

Trên người Trương Nhị Cẩu không có lửa, nhưng anh ta vẫn không ngừng mắng nhiếc, không ngừng kêu thảm, lăn lộn trên đất.

Triệu thổ hào đã sợ đến choáng váng, ngồi dưới đất hai chân run rẩy, chỉ thiếu tè ra quần.

Mà tôi, chăm chú nhìn ngọc khôi tiên, đầu óc trống rỗng.

Vào lúc này, Khả Nhi từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, hét lên kéo tôi về thực tế.

“Thiếu gia! Cứu người! Nhanh cứu người đi.” Cô lo lắng.

Tôi chợt tỉnh lại, theo bản năng muốn sờ đến phù, nhưng lại đổi ý suy nghĩ lại, thế thân phù là của lão Triệu, Châu Thanh căn bản không dùng được.

“Cậu còn đứng ngơ ra đó làm gì?” Khả Nhi kéo cánh tay tôi: “Cứu người! Mau cứu người đi!”

“Phù là của Triệu Phi, ông ấy không dùng được!”

“Vậy cậu lại vẽ tiếp!” Cô nóng nảy.

“Không có giấy vàng, đều bị cô ta đốt rồi!” Tôi cũng gấp.

“Phải dùng giấy vàng sao?” Khả Nhi hỏi tôi một câu mấu chốt.

Tôi ngẩn ra, đúng vậy, ai nói phải dùng giấy vàng?

Tôi quay đầu nhìn ngọc khôi tiên trong biển lửa, tim nhảy lên: “Mẹ nó, ông đây liều với cô! Khả Nhi, xông vào với tôi!”

“Hả?” Khả Nhi bối rối.

Tôi kéo Khả Nhi, vọt tới phòng khách, chỉ vào ngọc khôi tiên đứng trong biển lửa: “Nhìn cô ta! Nhớ buổi trưa đã làm thế nào không?”

Khả Nhi kinh ngạc nhìn ngọn lửa hừng hực trong phòng khách, lấy dũng khí, dùng sức gật đầu: “Ừm!”

“Ngọc khôi tiên có thể dời bản thể, tôi đoán hộp gỗ kia cũng không còn ở cốp sau nữa rồi, nhất định là ở phòng ngủ trên lầu của Châu Thanh, cậu xông lên lầu, mang nó bắt lại cho tôi!” Tôi ra lệnh.

“Liệu tôi có bị cô ta đốt chết không?” Cô lo lắng.

“Không đâu! Cô ta giỏi mê muội người khác, trừ lửa trên người Châu Thanh, tất cả lửa ở đây đều là ảo giác.” Tôi nhìn cô ấy: “Cậu là con gái, trên người lại có Hộ thân phù, cô ta không làm hại được cậu!” “Được!” Ánh mắt Khả Nhi đỏ lên: “Vậy tôi lên lầu!”

Cô rống giận một tiếng, vọt vào biển lửa, xuyên qua ngọc khôi tiên, bóng người ngay sau đó bị ngọn lửa cắn nuốt.

Mặc dù biết là ảo ảnh, nhưng trong lòng tôi vẫn không kìm được run lên.

“Thiếu gia, Khả Nhi, con bé sẽ không sao chứ?” Triệu thổ hào run giọng hỏi: “Lửa này … thật sự là ảo ảnh chứ?”

Tôi nhìn chằm chằm biển lửa, nuốt nước miếng: “Tôi đoán thế…”

“Đoán…” lão Triệu ngây ngẩn.

Tôi không để ý đến anh ta, hít sâu một hơi, hai tay bày Trọng lôi quyết hộ thân, vọt vào biển lửa.

Ngọc khôi tiên biến mất trong nháy mắt.

Trong phút chốc, sóng nhiệt ập tới như muốn hòa tan tôi, tôi cố nén lại cơn nóng thiêu đốt, vọt vào phòng khách, đến bàn trà, trong trí nhớ mò ra một bình nước, vội vàng xách theo chạy ra ngoài. Bất ngờ không để ý chân trẹo đi, cả người ngã xuống cùng bình nước.

Đau chết tôi rồi!

Nhưng tôi không dám lên tiếng, sợ tiết ra nguyên khí, cố nén đau bò dậy, nhặt bình nước lên, vọt ra ngoài.

Ra tới sân, chân tôi mềm nhũn, té lăn trên đất, bình nước vốn không còn nhiều, lần này đổ đầy ra đất.

Triệu thổ hào thấy vậy, vội vàng bò tới: “Thiếu gia! Thiếu gia!”

Tôi không để ý, giùng giằng đứng lên, quả nhiên không có lửa. Tôi đã đoán đúng, biển lửa kia vốn là ảo giác! Lần này trong lòng tôi đã vững, chạy đến bên người Châu Thanh, ngón tay bấm quyết, chuẩn bị vẽ bùa ở mi tâm ông cụ. nhưng Châu Thanh giãy giụa quá kịch liệt, không ngừng lăn qua lộn lại, tôi căn bản không ngăn được ông.

Tình thế cấp bách, tôi gọi Triệu thổ hào: “Đừng nhìn nữa, lại giúp tôi đè ông ấy lạ! Ông ấy chết rồi, anh cũng sống không nổi đâu!”

Triệu thổ hào vừa nghe liền lăn một vòng tới, hét lên một tiếng, nhào tới trên người Châu Thanh, gắt gao đè đầu ông cụ lại.

Châu Thanh thống khổ kêu thảm thiết, ánh mắt sắp không còn tia sáng.

Tôi đè đầu ông lại, bấm ngón tay quyết vẽ ba đạo An thần phù trên mi tâm ông, theo thứ tự ấn xuống.

Người Châu Thanh run lên bần bật, bất động.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, An thần phù vẫn có tác dụng như thế.

Tôi đứng lên, đi nhanh tới, cầm bình nước lên, nhìn chằm chằm ngọn lửa cháy mạnh trong phòng khách.

Bây giờ, chỉ có thể trông cậy vào Khả Nhi rồi.

Trương Nhị Cẩu nhảy tới bên người tôi hô: “Thiếu gia! Cứu tôi với! Bả vai tôi bị cháy rồi, bị cháy rồi!”

“Vai anh không có cách, chờ đi, một lúc sẽ ổn!”

Trương Nhị Cẩu ngẩn người, tiếp tục gào khóc, nhảy sang một bên.

Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm phòng khách, chờ Khả Nhi ra.

Lúc này, cửa sổ trên tầng phanh một tiếng mở ra, cái đầu nhỏ của Khả Nhi ló ra, không ngừng ho khan.

“Đã thấy chưa?” Tôi vội vàng hỏi.

Khả Nhi sặc sụa, nước mắt chảy ròng ròng, ho khan một trận xong mới nói được: “Thiếu gia, không có!”

“Nhất định phải có, cậu tìm cẩn thận một chút!”

“Tìm khắp nơi rồi, thật sự không có!”

Tôi bình tĩnh suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra: “Cậu nhìn xem có phải có ô trống không, nhất định là ở trong ô bí mật, hoặc dưới giường!”

Lão Triệu cũng nhớ tới: “Đúng! Nhất định có ô bí mật! Hôm qua tìm thấy trong ô mật dưới giường anh!”

Khả Nhi không lên tiếng, hít sâu một hơi, xoay người lại.

Lão Triệu bò dậy, lảo đảo đi đến bên cạnh tôi, khẩn trương nhìn lên tầng.

Tôi cũng khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Tìm được rồi!” Trên lầu truyền đến tiếng Khả Nhi: “Giờ tôi sẽ xuống!”

Tôi không nói hai lời, hướng tới cửa, đón cơn sóng nhiệt bỏng rát, chờ cô ấy ra.

Ngọc khôi tiên lại chậm rãi hiện lên, lần này, cô ta không cười, nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng.

Tiếp sau đó, sau lưng cô ta truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Khả Nhi lăn từ cầu thang xuống.

“Khả Nhi!” Tôi chau mày: “Cậu không sao chứ”

Khả Nhi không lên tiếng, có vẻ ngã không nhẹ.

“Khả Nhi!” Tôi hét to.

“Thiếu gia, con bé…” Triệu thổ hào không dám nói câu sau.

Tôi trừng mắt với anh ta, buông bình nước xuống, nắm lôi quyết, chuẩn bị xông vào cứu Khả Nhi.

Mới vừa nắm được lôi quyết, một bóng người mảnh khảnh lao ra từ biển lửa, nhào vào ngực tôi, hai chúng tôi cùng lăn trên đất.

Tôi nhìn, chính là Khả Nhi.

Mặt cô nhọ nhem, trong ngực ôm hộp gỗ lim lăn ra ngoài, tấm vải đỏ bên trong lộ ra một góc.

Tôi vội vàng bò dậy, ôm lấy cô ấy: “Khả Nhi, cậu sao rồi?”

Cô thở hổn hển, lấy lại bình tĩnh, nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu nếm thử xem, có phải tôi chín rồi không?”

Tôi yên tâm, đỡ cô ấy đứng lên: “Mau, lấy ngọc khôi ra.”

Khả Nhi gật gật đầu: “Được!”

Cô đi nhanh đến trước hộp gỗ lim, quỳ xuống, lấy ngọc khôi ra, bỏ tấm vải đỏ xuống.

Tôi nhấc bình nước, đi đến bên người cô, quỳ một chân trên đất, một lần nữa cắn vào vết thương ở ngón giữa, dùng sức hút ra, máu chảy ra như suối. Tôi nhỏ mấy giọt máu vào bình nước, sau khi niệm Ngũ lôi chú, đem chỗ nước không còn nhiều đổ lên ngọc khôi.

Sau lưng truyền đến một tiếng hét thảm, biển lửa trong phòng khách, khói dày đặc trên lầu, trong nháy mắt đều biến mất.

Trương Nhị Cẩu không nhảy nữa, anh ta xụi lơ trên đất, mệt đến le lưỡi.

Tôi ngồi xuống, đem Khả Nhi bên người kéo vào trong ngực, thở ra một hơi.

Rốt cuộc cũng yên bình trở lại rồi.

Bình Luận (0)
Comment