Trời tối, Châu Thanh cũng tỉnh lại.
Tôi để Triệu Phi, Khả Nhi và Trương Nhị Cẩu cùng xuống tầng chờ, đóng cửa lại, xoay người lấy ghế ngồi cạnh mép giường Châu Thanh.
Tôi muốn nói chuyện cẩn thận với ông.
“Thiếu gia, đa tạ ơn cứu mạng của cậu!” Châu Thanh nước mắt chảy dài nói.
“Không cần khách sáo.” Tôi nói: “Bác Châu, chuyện này có chút phiền toái, ải này mặc dù đã qua, nhưng nếu một lần nữa, cháu cũng không cách nào bảo vệ bác.”
Châu Thanh thở dài, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại: “Tôi biết, thiếu gia cậu đã làm hết sức …”
“Tôi không muốn nghe những lời khách sáo này.” Tôi nhìn ông: “Nói thế này vậy, ngọc khôi tiên mặc dù lợi hại, nhưng cháu có biện pháp đối phó với cô ta. Chỉ là cháu cần ba người đã từng tiếp xúc với cô ta, bác hiểu ý cháu chứ?”
Châu Thanh sửng sốt một chút, mở mắt ra, không hiểu nhìn tôi: “Đã tiếp xúc với cô ta?”
Mặt tôi nóng lên: “Chính là … chính là những người đã phát sinh quan hệ với cô ta trong mộng.”
Ánh mắt Châu Thanh sáng lên, ngồi dậy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Cháu cần ba người này, đem mọi người hợp thành một trận pháp, tính cả Triệu Phi, vừa đúng ba người.” Tôi nhìn ông cụ: “Có điều xem tình hình này, cùng với những chuyện bác nói, người học sinh của bác cũng không phải chủ nhân của ngọc khôi tiên.”
“Nhưng cậu ta là người đã sang tay cho tôi mà.” Châu Thanh không hiểu: “Sao biết không phải cậu ta chứ?”
“Nếu cháu đoán không sai, những chuyện anh ta nói với bác đều là lừa gạt hết.” Tôi bình tĩnh nhìn ông: “Đạo quan di chỉ gì đó, địa cung gì đó, đều là chuyện anh ta bịa ra. Vị chủ nhân trước đây của ngọc khôi, ắt chính là vị đạo trưởng mà bác nói.”
“Hả? Là ông ấy?” Châu Thanh có chút giật mình: “Cái này … không thể nào chứ?” “Đã đi không về, nếu về ắt có họa diệt môn.” Tôi bình tĩnh cười một tiếng, hỏi ông: “Những lời này có ý gì?”
“Nói là ngọc này một khi đã đưa đi, không được để nó trở lại, nếu không …” Châu Thanh đột nhiên hiểu ra: “Hôm nay nó trở lại, nhà tôi liền bị cháy, tôi cũng thiếu chút nữa bị nó đốt chết … Ngày đó tôi mang nó tới đạo quan, hôm sau đạo trưởng cùng hai học trò đều bị đốt chết…”
“Miếu tôn tử chính là gia đình của đạo trưởng, đạo trưởng gặp họa diệt môn, chính là miếu hủy người mất.” Tôi đứng lên, đi đến cửa sổ, nhìn ánh đèn ở phía xa: “Cho nên, vị đạo trưởng đó, chính là chủ nhân trước của ngọc khôi tiên. Mà học sinh của bác, có lẽ cũng giống Trương Hiểu Quân, chỉ là một người trung gian. Anh ta bịa ra câu chuyện này, thay vị đạo trưởng kia sang tay cho bác, cho nên vào lúc bác mang ngọc khôi trở lại đạo quan, đạo trưởng kia cũng biết, mình không nghi ngờ gì nữa, sẽ phải chết.”
Châu Thanh khổ sở cười một tiếng, không biết nên nói gì.
Tôi xoay người nhìn ông: “Bác gọi cho người học sinh kia, cháu không cần anh ta tới thượng kinh, nhưng cháu cần biết, lai lịch chính xác của khối ngọc khôi này! Bác nói với anh ta, nếu như ngọc khôi mất khống chế, anh ta và Trương Hiểu Quân, ai cũng đừng mong sống sót!” Châu Thanh yên lặng hồi lâu, cầm điện thoại, bấm một dãy số.
Tôi trở lại trên ghế, lẳng lặng nhìn ông.
“Hồ Minh đúng không? Thầy là Châu Thanh ….” Giọng Châu Thanh bình tĩnh: “Khối tử liêu ngày đó em sang tay cho thầy xảy ra chuyện rồi … Không cần làm bộ không biết gì với thầy, cũng không cần giải thích, thầy không cần em chịu trách nhiệm, cũng không cần em bồi thường, thấy chỉ muốn em nói rõ lai lịch vật này với thầy, nếu không, chuyện này rất nhanh sẽ mất khống chế, đến lúc đó, thầy không sống được, mà em cũng không thoát…”
Ước chừng mấy phút sau đó, Châu Thanh không nói gì nữa.
Nhưng sắc mặt ông, càng ngày càng khó nhìn, trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, ông hắng giọng: “Được rồi, thầy biết rồi, cứ thế đi.
Ông cúp điện thoại, thở thật dài.
Trầm mặc một hồi, ông ngẩng đầu lên, nói với tôi: “Thiếu gia, cậu học sinh này của tôi trước khi vào đại học đã bái vị đạo trưởng này làm sự phụ, làm đệ tử tục gia của ông ấy. Cậu ta nói khối ngọc này do môn phái họ tổ truyền lại, là một cấm vật. Theo lời đạo trưởng nói, vật này có thể giúp người ta trường sinh bất lão, nhưng phía trên lại có phong ấn, người bình thường căn bản không mở được. Nửa năm trước, đạo trưởng đột nhiên tìm đến cậu ta, bảo cậu ta hỗ trợ sang tay thứ này, nói bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần sang ta được. Cậu ta hỏi đạo trưởng vì sao? Đạo trưởng nói vì kết duyên, hơn nữa còn dặn dò cậu ta, tuyệt đối không thể nói cho người khác lai lịch khối ngọc này. Cậu ta cũng không suy nghĩ nhiều, mang khối ngọc đến thượng kinh, tìm tôi rồi sang tay.”
“Cấm vật tổ truyền của môn phái …” Tôi khẽ mỉm cười: “Cháu hiểu rồi …”
“Thiếu gia, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Châu Thanh không rõ.
Tôi nhìn ông, nói: “Bác gọi lại cho cậu ta, để cháu nói chuyện.”
“A, được.” Châu Thanh cầm điện thoại lên, bấm gọi, nói: “Hồ Minh, em đợi chút, bạn thầy muốn nói chuyện với em.”
Nói xong, ông đưa điện thoại cho tôi.
Tôi nhận lấy: “Chào thầy Hồ, tôi là Ngô Tranh.”
“A, chào cậu chào cậu.” Hồ Minh rất khách khí: “Cậu có chuyện gì không?”
“Tôi đang ở chỗ bác Châu, vừa một tiếng trước, bác ấy suýt bị lửa thiêu chết.” Tôi nhìn Châu Thanh: “Lần này để tôi gặp được, miễn cưỡng cứu được bác ấy. Nếu như không nhanh chóng giải quyết ngọc khôi tiên, lần tới, sợ là thần tiên cũng không cứu được.”
Hồ Minh trầm mặc mấy giây, thở dai: “Tôi hiểu ý của cậu rồi, cậu nói đi, cần tôi làm gì?”
“Tôi cần biết nguồn gốc của ngọc khôi tiên.” Tôi nói: “Không phải những thứ anh vừa nói, tôi muốn anh phải nói cặn kẽ, chân thật, rõ đầu đuôi, không được dối gạt nửa phần. Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi hiểu.” Hồ Minh nói: “Cậu là người trong nghề, tôi không dám giấu, tôi nói, tôi đem tất cả những gì tôi biết, đều nói cho cậu.”
“Được, vậy anh nói đi.”
Hồ Minh sắp xếp lại cảm xúc một lúc, nói: “Theo như sư phụ tôi nói, ngọc khôi kia là do tổ sư khai phái chúng tôi luyện nuôi, ông ấy dùng 69 năm, tựa hồ hao phí tâm huyết cả đời, cho đến khi quy tiên vẫn không luyện thành. Sau khi ông ấy quy tiên, ngọc khôi này bị các đệ tử của ông ấy phong ấn vào địa cung trong suốt hơn 200 năm. Sau đó địa cung bị người ta mở ra, khi đó Chưởng môn tiên sư là Ngọc Thanh Tử, ông ấy phát hiện ra khối ngọc khôi này, vì vậy lại tiếp tục âm thầm luyện nuôi, lại qua bốn mươi năm, cho đến khi quy tiên, ngọc khôi vẫn chưa luyện thành.”
Anh ta hắng giọng, nói tiếng: “Trước khi Ngọc Thanh Tử vũ hóa đã đem ngọc khôi giao lại cho đệ tử thân truyền của ông ấy, chúng tôi đều gọi là Phòng tiên sư. Phòng tiên sư lại luyện nuôi 20 năm, cuối cùng cũng luyện thành. Nhưng không lâu sau, Phòng tiên sư đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, sau đó, các đệ tử của ông ấy cũng từng người từng người bỏ mạng, ước chừng không tới nửa năm, trên núi mấy chục người bỏ mạng. Mọi người đều sợ hãi, vì vậy đã xuống núi tìm sư huynh của Phòng tiên sư mời về. Vị sư huynh này, chính là sư tổ chi chúng tôi, chúng tôi đều gọi ông ấy là Lãn đạo sư. Lãn đạo sư tu vi rất cao, nhưng sư phụ Ngọc Thanh Tử không thích ông ấy nên đã đem ông ấy đuổi khỏi sơn môn. Sau khi Lãn đại sư trở bề, phát hiện ngọc khôi quấy phá, vì vậy đã dùng máu của mình, phong ấn ngọc khôi lại. Ông cũng cảnh cáo các đệ tử, vật này không thể ném đi, sẽ gieo họa cho nhân gian, phàm là đệ tử, phải bảo vệ nó, tuyệt đối không được mở phong ấn ở trong ra. Trước khi ông ấy quy tiên, còn để lại một câu, chính là động tắc khứ, đã đi không về, đã về ắt gặp họa diệt môn. Nói xong câu này, ông ấy liền quy tiên…”
“Hóa ra là như vậy…” Tôi nhàn nhạt nói.
Hồ Minh thở dài: “Từ đó về sau, ngọc khôi này đều do chúng tôi một mực bảo vệ, giữ gìn trong hơn một ngàn năm. Đến thế hệ sư phụ tôi, sư gia đã đem truyền lại cho sư phụ. Không lâu sau khi sư phụ nhận được ngọc khôi, ông ấy nằm mộng thấy bóng lưng một người phụ nữ. Sau khi tỉnh lại, ông ấy như bị trúng tà, nghĩ hết các biện pháp, muốn mở phong ấn cho ngọc khôi. Cố gắng gần 30 năm, phong ấn cuối cùng cũng bị ông ấy mở ra. Đêm hôm đó, ông ấy nằm mơ thấy một cô gái trẻ tuổi, dáng dấp như bức họa thượng phi thiên, sư phụ tôi cùng cô ta chung chăn gối, ân ái không nói nên lời. Từ ngày đó, sư phụ tôi lạc mình, hàng đêm cũng người phụ nữ đó hoan hảo. Cho đến mấy tháng sau, sư phụ cảm thấy không được khỏe, lúc này mới tỉnh lại. Sau đó ông ấy gọi điện thoại, gọi tôi tới chỗ ông ấy …”
“Ông ta trực tiếp nói với anh những chuyện này?” Tôi hỏi.
“Không phải.” Hồ Minh nói: “Ông ấy chưa nói, chỉ bảo tôi sang tay khối ngọc khôi này, bao nhiêu tiền cũng được. Tôi liền bịa chuyện, mang ngọc khôi giá 1 triệu sang tay cho thầy Châu. Qua mấy tháng, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của sư phụ, trong điện thoại ông ấy nói với tôi những chuyện này. Gọi xong cuộc điện thoại đó, ngay trong tối, miếu liền xảy ra chuyện …”
“Được, tôi hiểu rồi.”
“Thầy, chuyện này … có cách giải quyết không?” Trong lòng anh ta hoang mang.
Tôi trầm mặc mấy giây, nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Tôi đưa điện thoại cho Châu Thanh.
Châu Thanh lại nói mấy câu, cúp điện thoại, hỏi toi: “Thiếu gia, phải làm sao bây giờ đây?”
Tôi trầm tư chốc lát, đi ra cửa, mở cửa gọi người ở dưới: “Mọi người lên đây đi!”
Ba người trong phòng khách vừa nghe, vội vàng lên lầu: “Thiếu gia!”
Tôi nhìn Triệu thổ hào và Khả Nhi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trương Nhị Cẩu.
“Anh có muốn làm một lần diễm ngộ không?” Tôi hỏi.
Trương Nhị Cẩu sửng sốt một chút: “Hả?”
Tôi nhìn ánh mắt anh ta, từng câu từng chữ nói: “Ngọc khôi tiên…”
Trương Nhị Cẩu bị dọa sợ run, ngồi bệt xuống đất: “Không, không! Thiếu gia, tôi không muốn chết! Cậu tha cho tôi đi!”