Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 40 - Chương 40. Xúc Mục Kinh Tâm

Chương 40. Xúc Mục Kinh Tâm Chương 40. Xúc Mục Kinh Tâm

Triệu thổ hào không hiểu: “Thiếu gia, có ý gì? Để cho anh ta ngủ với em gái ngọc khôi à? Hời cho anh ta quá rồi đấy !”

“Anh Phi, không phải anh thật sự động tâm với cô ta rồi chứ?” Khả Nhi hỏi.

“Anh…” Triệu Phi hết ý kiến, hận ý trừng mắt nhìn Trương Nhị Cẩu ngồi dưới đất.

Tôi không để ý Triệu thổ hào, đỡ Trương Nhị Cẩu dậy: “Tôi cần ba người có quan hệ xác thịt với ngọc khôi tiên để bày trận. Anh Phi là một, bác Châu là hai, nhưng người trước bác Châu đã chết, trước nữa đều chết cách đây cả ngàn năm, càng không thể. Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể vất vả anh, để mọi người cùng được sống sót, anh chịu khổ một chút vậy.”

“Tôi…” Trương Nhị Cẩu khóc không ra nước mắt: “Thiếu gia, cậu cho tôi diễm ngộ, tôi không ý kiến, nhưng ít nhất cũng phải cùng với con người chứ. Kia con mẹ nó đâu phải người, đó là ngọc khôi tiên mà! Tôi không muốn bị như anh Phi, tiểu một quần máu đâu…”

Lão Triệu nghe không vào: “Ê ê ê, anh nói cái gì thế? Anh con mẹ nó còn muốn tiểu ra máu hả, tiểu thử tôi xem!”

“Tôi không phải ý đó, anh Phi!” Trương Nhị Cẩu vội vàng giải thích, lại cầu xin tôi: “Thiếu gia, cậu đổi người được không? Quả thực không được… Không thì cậu cực khổ chút?”

“Nói cái gì vậy!” Khả Nhi trừng mắt: “Thiếu gia nhà chúng tôi là thân phận gì? Có thể cùng ngọc khôi tiên làm ra mấy chuyện như vậy không? Cẩu ca, anh có phải đàn ông không? Tôi nếu không phải là nữ, tôi đã lên rồi, anh sợ cái gì?”

“Đúng thế, được hời còn thích khoe!” Triệu thổ hào chua chát mắng.

Trương Nhị Cẩu hết ý kiến: “Tôi … Aiz mấy người… Thiếu gia cậu xem bọn họ này…”

“Yên tâm, chỉ một đêm, không để anh mất mạng đâu.” Tôi bình tĩnh nói: “Nếu như không chế phục được cô ta, một khi cô ta thoát khỏi bản thể, cả anh và vợ anh đều mất mạng.”

Trương Nhị Cẩu xoắn xuýt không thôi, không ngừng vặn tay: “Chuyện này … chuyện này…”

Châu Thanh xuống giường ra tới cửa: “Tiểu Trương à, đúng là không còn cách nào khác, cậu chịu khó chút đi…”

Trương Nhị Cẩu dở khóc dở cười: “Bác Châu, không uất ức, cháu chỉ sợ …”

“Sợ cái gì, một khi bị cô ta kéo vào trong mộng, anh thoải mái còn không kịp, nhớ được gì mà sợ?” Triệu thổ hào mắng xong, bảo Khả Nhi: “Đi, mang ngọc khôi lên đây!”

“Được!” Khả Nhi xoay người xuống lầu.

Triệu thổ hào nhìn Trương Nhị Cẩu: “Đừng trách tôi không cảnh cáo anh, hai lần tôi định sang tay, khách hàng trong ngày đã xảy ra chuyện rồi. Nếu anh không muốn chết, cũng đừng gặp đen vội, nhanh chuyển tiền cho tôi, chúng ta hết nợ!”

“Tôi…” Trương Nhị Cẩu hết ý kiến.

Đang nói chuyện, Khả Nhi ôm hộp gỗ lim băng băng chạy lên, đưa cho Triệu thổ hào: “Anh Phi!”

Triệu thổ hào nhận lấy, trừng mắt nhìn Trương Nhị Cẩu, mắng: “Còn ngẩn ra làm gì? Muốn chết à? Nhanh chuyển tiền!”

Châu Thanh cũng nói: “Tiểu Trương, cậu đừng do dự, nhanh lên đi!

Trương Nhị Cẩu cưỡi hổ khó xuống, không thể làm gì khác, đành lấy điện thoại ra, trăm ngàn lần không tình nguyện: “Muốn bao nhiêu?”

“300 ngàn!”

“Tôi không có nhiều như vậy…”

“Vậy anh nói bao nhiêu?”

“10 ngàn được không?”

“Cút! Em gái ngọc khôi nhà tôi như thiên tiên, anh đưa có 10 ngàn, chê sống lâu quá sao?” Triệu thổ hào cả giận nói.

“Được được được, tôi chuyển 100 ngàn, 100 ngàn được chưa?” Trương Nhị Cẩu không biết phải làm sao.

“Nhanh!”

Tay Trương Nhị Cẩu run lẩy bẩy, chuyển xong tiền, điện thoại đưa tới trước mặt Triệu thổ hào: “Anh Phi, anh nhìn đi, 100 ngàn, một đồng không thiếu…”

“Cầm lấy đi!” Triệu thổ hào đưa ngọc khôi được bọc kín đào cho Trương Nhị Cẩu, như trút được gánh nặng.

Trương Nhị Cẩu ôm cái hộp, cười khổ hỏi tôi: “Thiếu gia, cái này … sau đó thì sao…”

“Anh mang ngọc khôi tìm một khách sạn ở một đêm.” Tôi nói: “Sáng sớm mai tôi bảo anh Phi gọi điện cho anh, đến lúc đó anh lại mang ngọc khôi tới chỗ chúng tôi.’’

“Vậy cũng được.” Trương Nhị Cẩu ủ rũ cúi đầu, ôm ngọc khôi xoay người đi.

“Aizz cậu nhìn anh ta xem, còn uất ức ai xem!” Triệu thổ hào mất hứng nói: “Em gái ngọc khôi nhà tôi đẹp như vậy, đúng là hời cho anh ta!”

“Nếu anh đã không bỏ được, chuyện này coi như xong.” Tôi nhìn anh ta: “Anh với em gái ngọc khôi nhà anh đầu bạc răng long, chúng tôi ai về nhà nấy, được không?”

Triệu thổ hào đỏ mặt: “Tôi không có ý đo…”

Châu Thanh lại gần: “Thiếu gia, nếu ngọc khôi đã về tay Tiểu Trương rồi, tối nay cô ta sẽ không tới hại tôi chứ?”

“Ngọc khôi tiên nhận chủ, tối nay cô ta chỉ nhận Trương Nhị Cẩu, sẽ không hại các người nữa.” Tôi nói: “Bác Châu, tối nay bác nghỉ ngơi đi, lấy lại tinh thần. Anh Phi, Khả Nhi, chúng ta tận dụng thời gian này, chuẩn bị dàn kỳ lân đại trận.”

“Được!” Hai bọn họ đồng thanh nói.

Châu Thanh không yên tâm: “Thiếu gia, thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Tôi khẽ mỉm cười: “Yên tâm đi, không sao đâu.”

Ông thở phảo nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt…”

Tôi nhìn Triệu thổ hào và Khả Nhi: “Chúng ta đi thôi!” Từ Châu gia đi ra, chúng tôi tới chỗ đậu xe, mở cửa xe.

Trương Nhị Cẩu cũng đi rồi.

“**! Cứ nói như khó khăn lắm, lại không nhịn được! Cái thứ chó má này!” Triệu thổ hào giận dữ mắng.

“Anh sẽ không thật sự thích ngọc khôi tiên đấy chứ?” Tôi buồn bực hỏi.

Anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi: “Cũng không phải là thích, chỉ là, chỉ là cảm giác như bị người ta cắm cho cái sừng vậy … ông già kia còn đỡ, dù sao cũng là tiền nhiệm, nhưng giờ cô ta lại bị đem cho Trương Nhị Cẩu … Lòng tôi cũng không phải không có cảm giác …”

Khả Nhi phía trước suýt nữa cười không ra hơi.

Tôi lặng lẽ nhìn Triệu thổ hào, lại nhìn bên ghế phụ.

Triệu thổ hào theo bản năng giật mình: “Thiếu gia, cậu đừng dọa tôi!”

“Yên tâm, tối nay cô ta không tới đâu.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Mệt mỏi cả chiều, đói rồi, Khả Nhi, tìm một chỗ ăn cơm.”

“Được.” Khả Nhi lái xe đi.

Triệu thổ hào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tự lầm bẩm: “Được rồi, cắm sừng thì cắm sừng, món hàng đó, ngủ với mấy chục thằng đàn ông, ông đây không muốn cô ta!”

Triệu thổ hào thật là một người giàu tình cảm, trong một phút chốc nào đó, thật muốn thành toàn cho anh ta.

Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng, tựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Tối nay còn rất nhiều chuyện, từ từ đến vậy.

Khả Nhi lái xe đến một trung tâm thương mại ở gần đó, ăn một bữa đầu cá sốt bánh. Lúc ăn cơm, ngực tôi bắt đầu đau, hơn nữa huyết khí cũng sục sôi dâng trào.

Tôi đặt đũa xuống, đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Triệu thổ hào không ý thức được chuyện gì, vẫn ăn như sói đói.

Khả Nhi thận trọng, thấy sắc mặt tôi không đúng, vội vàng theo sau.

“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” Cô ấy đỡ tôi, lo lắng hỏi.

“Không sao, đừng theo tôi.” Tôi bước nhanh hơn.

Khả Nhi không nghe, theo sát sau lưng tôi, một đường cùng tôi vào nhà vệ sinh.

Sau khi vào cửa, cô thuận tay khóa cửa lại.

Gần như đồng thời, tôi phun một búng máu đen lên tường, giọt máu đỏ đậm, theo gạch sứ chảy xuống, để lại trên tường một mảng máu khiến người ta giật mình.

Khả Nhi thét lên kinh hãi, vội đỡ tôi: “Thiếu gia!”

“Đừng làm ồn … Không … Không sao…” Người tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống,

Cô ấy dùng sức ôm lấy tôi, giọng nói run rẩy: “Sao lại thổ huyết rồi … Có phải cậu bị thương rồi không?”

“Không sao … Đỡ tôi ngồi xuống …” Tôi cố gắng nói.

“Được…” Cô ấy đỡ tôi vào góc, thận trọng để tôi ngồi xuống, sau đó lấy giấy vệ sinh, lau máu ở khóe miệng và mồ hôi trên trán, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Giống như lần trước, búng máu này phun ra, ngực cũng không khó chịu nữa.

Tôi thở dốc một hồi, bắt lấy tay cô ấy, cầm lấy khăn giấy, tự lau mép mình, vịn vào cô ấy cố gắng đứng lên, đi tới bồn tiểu nhổ ra bọt máu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao.” Tôi nói: “Trở lại ăn cơm thôi.”

“Không sao thật chứ?” Cô lo lắng không thôi.

“Tạm thời không có chuyện gì đâu.” Tôi nhìn cô, do dự một chút: “Khả Nhi … Buổi tối có thể ngủ cùng tôi không?”

“Hả?” Khả Nhi nhất thời sửng sốt.

“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác.” Tôi hấp tấp nói: “Buổi tối tôi sẽ nhức đầu, khi nào đau tôi cũng không rõ, bình thường nếu đau sẽ rất kinh khủng, tôi cần cậu chăm sóc tôi.

“À…” Cô hiểu rồi.

Tôi có chút lúng túng: “Cậu không đồng ý cũng không sao, tôi gọi điện để Đường tiểu thư tới…”

“Đừng đừng đừng! Tôi đồng ý.” Khả Nhi vội vàng nói: “Vừa rồi tôi đang nghĩ, có phải nên chuẩn bị thêm thuốc đau đầu, không có ý gì khác, thiếu gia cậu đừng hiểu nhầm!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười: “Không cần, cậu ở cạnh là được rồi.”

Khả Nhi nhìn tôi thật sâu, dùng sức gật đầu: “Ừm!”

Lúc này, lão Triệu ở bên ngoài đập cửa: “Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu không sao chứ?”

Tôi đi tới mở cửa, anh ta đi vào nhìn hai bọn tôi ở bên trong, nhất thời sửng sốt: “Ai da, có phải tôi đến hơi sớm rồi không?”

Khả Nhi nghe không vào tai: “Anh Phi anh có ý gì thế? Thiếu gia mới hộc máu, anh nghĩ gì vậy?”

“Hộc máu?” Triệu thổ hào vội vàng nhìn tôi: “Thiếu gia, chuyện gì xảy ra?”

“Không sao.” Tôi nhàn nhạt nói: “Quay lại ăn tiếp đi.”

“Thật sự không sao chứ?”

“Thật sự!”

Triệu thổ hào thở phải nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt…”

Tôi khẽ mỉm cười, dẫn Khả Nhi vòng qua anh ta, ra khỏi nhà vệ sinh.

Trở lại bàn ăn, tôi cầm đũa lên kẹp bánh, vừa muốn ăn, điện thoại Triệu thổ hào chợt reo.

Anh ta nhìn điện thoại, nghe: “Alo? Ừ! Sao? Cái gì?”

Anh ta quát lên một tiếng, đứng lên: “Cậu nói lại lần nữa!”

Khả Nhi khẩn trương nhìn tôi.

Tôi để đũa xuống, nhìn Triệu thổ hào.

Triệu thổ hào sửng sốt một hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài, cúp điện thoại, ngồi xuống, dùng sức chà xát mặt.

“Chuyện gì thế?” Tôi hỏi.

Anh ta hít sâu một hơi, nhìn tôi: “Thiếu gia, kỳ lân xảy ra chuyện rồi…”

Bình Luận (0)
Comment