Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 41 - Chương 41. Kỳ Lân

Chương 41. Kỳ Lân Chương 41. Kỳ Lân

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tôi hỏi.

“Người anh em của tôi nói đã bao hết kỳ lân thượng đẳng, mới góp đủ 120 con.” Lão Triệu nói: “Nhưng mới vừa rồi, kho của anh ấy đột nhiên bị cháy, khi phát hiện ra thì thế lửa đã lớn. Dập được lửa lại phát hiện, đồ bị cháy chính là kỳ lân trong rương. Kỳ lân đồng, thạch và thủy tinh cố gắng thì còn dùng được, nhưng kỳ lân xương bò Tây Tạng đều bị đốt thành tro.”

Khả Nhi nhìn tôi.

Tôi không lên tiếng, bỏ miếng bánh vào miệng.

“Cái khác dễ kiếm, chỉ có kỳ lân xương bò Tây Tạng này.” Sắc mặt lão Triệu ngưng trọng: “Chất liệu này không nhiều, kỳ lân lại càng hiếm thấy. Người anh em của tôi không chỉ vơ vét hết hàng tồn kho trên thị trường bây giờ, còn gom góp bên Phan Gia Viên mới đủ. Không nói quá, ngọn lửa này, đã đem toàn bộ kỳ lân xương bò Tây Tạng ở nửa cái thượng kinh đều đốt trụi. Tối hôm nay nếu gom không đủ, trận pháp của chúng ta phải làm thế nào đây?”

“Đúng vậy thiếu gia, phải làm sao bây giờ?” Khả Nhi cũng hỏi.

Tôi hớp một ngụm trà lúa mạch, trầm tư một chút, hỏi lão Triêu: “Kỳ lân còn lại bây giờ ở đâu?”

“Vẫn ở kho người anh em của tôi.” Anh ta nói.

“Bảo anh ta tìm ba cô gái, mỗi người trông một loại kỳ lân.” Tôi nói: “Chúng ta ăn xong thì tới nhà kho.”

“Được!” Lão Triệu cầm điện thoại lên gọi điện.

Khả Nhi tiến tới gần tôi, hạ giọng: “Thiếu gia, lần này là ngọc khôi tiên làm?”

“Không phải cô ta thì còn có thể là ai?”

Khả Nhi không hiểu: “Nhưng không phải cô ta và Trương Nhị Cẩu đi thuê phòng sao? Sao bây giờ còn có thể ra ngoài phóng hỏa chứ?”

Tôi giật mình, quay đầu nhìn cô ấy.

Cô ấy bị tôi nhìn, hơi sửng sốt: “Sao thế?”

“Cô ta đã mở được hai mắt, nói cách khác, huyết chú trên ngọc khôi tiên đã mở được một nửa, cô ta cũng không cần huyết khí như vậy nữa…” Tôi nhìn cô, tự lẩm bẩm: “Bụng đói ăn quàng, bây giờ không đói nữa, sẽ không ăn quàng…”

Khả Nhi hiểu ra rồi.

“Trương Nhị Cẩu, cô ta không thèm.” Tôi và cô nhìn nhau, đồng thanh nói.

“Vậy chiêu đó của cậu còn có thể dùng không?“ Khả Nhi lo lắng: “Cô ta nếu như không động đến Trương Nhị Cẩu, với cái gan đó của Trương Nhị Cẩu, cũng không dám bá vương ngạnh thượng cung* đâu chứ?”

*cưỡng ép

Tôi trầm mặc.

Đúng vậy, ngọc khôi tiên nếu như không động đến Trương Nhị Cẩu, vậy phải làm sao bây giờ?

Lão Triệu nói chuyện xong, đặt điện thoại xuống: “Thiếu gia, bàn giao xong rồi, chúng ta ăn xong sẽ tới kho.”

Tôi phục hồi tinh thần, gật đầu: “Được.”

Khả Nhi còn đang chờ câu trả lời của tôi: “Thiếu gia, cậu vẫn chưa nói! Phải làm thế nào đây?”

“Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn.” Tôi cầm đũa lên: “Ăn cơm trước đi.”

Khả Nhi ồ một tiếng, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được.”

Ăn xong, chúng tôi lên xe rời Nam thành, đến thẳng Đông Tứ Hoàn.

Chợ đồ cổ Thái Cổ Lầu là khu phố đồ cổ lớn nhất phía đông thượng kinh, so với Phan Gia Viên còn lớn hơn, hai tiệm nhà lão Triệu đều ở đó. Người anh em anh ta nhờ xử lý chuyện kỳ lân tên là Tống Thiên Hà, ngoại hiệu Tiểu Hắc Tử, cửa tiệm cũng ở đó.

Sau khi đến Thái Cổ Lầu, chúng tôi trực tiếp đến tiệm của Tống Thiên Hà – Phượng Cổ Trai.

Gặp mặt nói chuyện xong xuôi, lão Triệu giới thiệu tôi với Tống Thiên Hà, giống như lần trước, anh ta gọi tôi là thiếu gia, cũng không nhắc đến tên.

Tống Thiên Hà cũng rất thông minh, hai tay bắt lấy tay tôi: “Thiếu gia, hân hạnh! Sau này mong cậu chỉ bảo nhiều hơn!”

Tôi lúng túng cười một tiếng: “Được.”

Lão Triệu nói với Tống Thiên Hà: “Cậu dẫn bọn tôi đi xem nhà kho, thiếu gia muốn tận mắt kiểm tra kỳ lân.”

“Được!” Tống Thiên Hà chuyển mình nhường đường: “Thiếu gia, kho ở bên kia, mời!”

“Mời.” Tôi nói.

Phượng Cổ Trai là cửa hàng ngoài mặt tiền, phòng kho ở chợ Thái Cổ Lầu bên trong tiểu khu, nhà do Tống Thiên Hà thuê, tổng cộng hai căn, hơn 200 mét vuông.

Đi tới kho, anh ta lấy chìa khóa ra mở cửa, mời chúng tôi vào.

Một cô gái tóc dài nghe được tiếng mở cửa, đi từ phòng ngủ ra: “Anh Hắc, anh Phi, Khả Nhi!”

Cô ấy biết Triệu thổ hào và Khả Nhi.

Khả Nhi cũng cười chào hỏi với cô gái: “Chị Hứa!”

Tống Thiên Hà giới thiệu với tôi: “Cô ấy là Hứa Tiệp, là trợ thủ của tôi.”

Sau đó nói với Hứa Tiệp: “Đây là thiếu gia nhà chúng ta!”

Hứa Tiệp vội vàng chào tôi: “Chào thiếu gia, tôi là Hứa Tiệp!”

“Chào chị.” Tôi nói: “Kỳ lân ở đâu?”

“Ở trong phòng.” Chị chuyển người: “Thiếu gia, mởi!”

Chúng tôi đi vào phòng, nhìn thấy bên trong còn hai cô gái nữa, mỗi người trông một rương, ương còn lại của Hứa Tiệp.

“Đây là thiếu gia nhà chúng ta, mau chào đi!” Hứa Tiệp nói.

Hai cô gái vội vàng cúi người: “Thiếu gia!”

Tôi hắng giọng, bảo Tống Thiên Hà: “Mở mấy cái rương ra.”

“Được!” Tống Thiên Hà chỉ huy mấy cô gái: “Mở rương ra!”

Ba cái rương theo thứ tự mở ra, kỳ lân bên trọng lộ ra ngoài.

Tôi từ rương của Hứa Tiệp bắt đầu, lấy từng cái ra, cẩn thận kiểm tra. Những con kỳ lân này hình dáng không giống nhau, Tống Thiên Hà từ cả chợ điều tới. Tôi cũng không nhìn hình dáng của chúng, chỉ nhìn cấu tạo xem có thể sử dụng để bày trận hay không.

“Vào lúc lửa cháy, có rất nhiều kỳ lân đã bị đốt.” Hứa Tiệp nói: “Chúng tôi có dọn dẹp qua, nhưng dấu vết bị cháy vẫn còn một ít, ví như chỗ này…” Chị chỉ vào cổ kỳ lân cho tôi nhìn, ở đó có một dấu vết lưu lại.

“Không có gì đáng ngại.” Tôi nhàn nhạt nói, buông kỳ lân xuống, tiếp tục kiểm tra.

Bốn mươi con kỳ lân, tôi dùng 20 phút mới kiểm tra xong, kết quả chỉ có thể dùng được 12 con, chỗ còn lại đều không được.

“Trừ 12 cái này, những cái khác đều không hợp yêu cầu.” Tôi nhận lấy khăn lông nóng Hứa Tiệp đưa tới, vừa lau tay vừa nói.

“Không thể nào…” Tống Thiên Hà kinh ngạc không thôi, cầm lên một con kỳ lân nhìn qua, hỏi tôi: “Thiếu gia, kỳ lân này dẫu không được tính là chất liệu thượng đẳng, cũng là hàng trung đẳng trở lên, sao lại không dùng được?”

“Từ góc độ thủ công mà nói, đúng là đồ tốt.” Tôi trả khăn lông cho Hứa Tiệp: “Nhưng nếu dùng để bày trận, căn bản không được.”

“Cậu có thể giải thích một chút lý do không?” Tống Thiên Hà không hiểu.

“Dùng để bày trận, thứ nhất phải là kỳ lân, thứ hai, phải có cấu tạo phù hợp.” Tôi nhận lấy con kỳ lân từ tay anh ta: “Tỷ như con kỳ lân này, đầu của nó dùng để trấn trạch trừ tà, mông lại là tỳ hưu, hơn nữa lại có 4 cánh. Nhìn thì đẹp mắt, nhưng nó không phải kỳ lân, là quái thú.”

Tôi buông con kỳ lân này xuống, lại cầm một con khác lên: “Mọi người nhìn con này xem, nó là kỳ lân, nhưng trong miệng lại có đoạn răng, trước vó bên trái, sau vó phải thừa ra một móng. Con kỳ lân này có thêm sáp nến tinh xảo, không tồn tại vấn đề kỹ thuật, cho nên đoạn răng và ngón chân này là do bán thành phẩm xảy ra vấn đề. Về mặt kỹ thuật không vấn đề, nhưng trên phương diện phong thủy, thứ này được coi là bẩm sinh kém cỏi. Kỳ lân thế này sát khí không đủ nặng, vào trận pháp rồi, chỉ coi như bổ sung cho đủ, trấn trạch không vấn đề, nhưng dùng trong chuyện quan trọng, căn bản không được!”

“Hóa ra là như vậy...” Tống Thiên Hà bừng tỉnh, cảm khái không thôi: “Kiến thức rộng, quả là kiến thức sâu rộng!”

Tôi giao kỳ lân cho Hứa Tiệp, đi tới trước mặt cô gái thứ hai, tiếp tục kiểm tra hòm kỳ lân của cô ấy.

Lão Triệu trong lòng thấp thỏm, đi tới bên cạnh tôi, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, nếu đồng không đủ, vậy chỗ bằng đá kia dùng được không?”

“Dùng được.” Tôi cầm một con kỳ lân lên, bỏ qua một bên.

Lão Triệu không dám hỏi nhiều, xoay người nhìn Tống Thiên Hà.

Tống Thiên Hà hiểu ý anh ta: “Em sẽ lập tức liên lạc với bạn bè ở vùng khác, để bọn họ trong đêm đem kỳ lân tìm được gửi tới đây.”

“Được!” Lão Triệu thở phào nhẹ nhõm: “Cậu yên tâm, chỗ kỳ lân này tôi đều lấy, cả chỗ bị đốt nữa, bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu.”

“Hai chúng ta không cần phải nói những chuyện này.” Tống Thiên Hà nói: “Chỉ cần anh không sao, chỗ kỳ lân này tính cả cho em!”

“Anh Hắc đúng là bạn tâm giao!” Khả Nhi giơ một ngón tay cái.

Tống Thiên Hà cười một tiếng: “Anh Phi nhà em còn từng cản đao giúp anh, hai anh em bọn anh phải gọi là giao tình sống chết, chút chuyện này tính vào đâu.”

Xem ra Triệu thổ hào thật sự đã có một người bạn tốt.

Triệu Phi vỗ bả vai anh ta: “Người anh em, tôi đều nhớ trong lòng rồi, có điều chỗ tiền này, tôi vẫn phải tự mình bỏ ra, cậu giúp tôi làm xong chuyện này, đã là tận tâm với tôi rồi.”

Tống Thiên Hà gật đầu, lại thận trọng hỏi tôi: “Thiếu gia, chỗ kỳ lân đá này thế nào.”

Tôi đang nhìn đống kỳ lân đến xuất thần, anh ta vừa hỏi, tôi liền nhìn anh ta, bỏ kỳ lân xuống.

“Sao rồi?” Triệu thổ hào vội vàng hỏi: “Cũng không được?”

“Không cần gọi thêm hàng.” Tôi quyết định: “Đổi trận pháp khác!”

Bình Luận (0)
Comment