Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 42 - Chương 42. Cô Ta Thật Sự Tới Rồi

Chương 42. Cô Ta Thật Sự Tới Rồi Chương 42. Cô Ta Thật Sự Tới Rồi

Triệu thổ hào nhất thời sửng sốt: “Đổi? Làm thế nào?”

Tôi xoay người đi đến trước mặt cô gái thứ ba: “Mở ra.”

“Dạ, thiếu gia.” Cô gái nhanh chóng mở rương ra: “Bốn mươi con kỳ lân thủy tinh, đều ở đây.”

Tôi cầm một con kỳ lân lên, nhìn kỹ, thủy tinh trong suốt, vô cùng đẹp mắt. Nhìn một hồi, tôi để qua một bên, tiếp tục nhìn những con khác, con này nối tiếp con kia, dùng được giao cho Khả Nhi, không dùng được đưa cho Hứa Tiệp.

Lần này tôi nhìn vô cùng tỉ mỉ, ước chừng một giờ đồng hồ.

Lúc này, đầu tôi bắt đầu đau.

Tôi có nén cơn đau nhức, nhìn chỗ kỳ lân trong tay Khả Nhi, tổng cộng năm con.

“Mỗi một con đều phải dùng vải đỏ gói kỹ, bỏ vào túi, nhất định không được để đập hỏng đầu.” Tôi nhìn Triệu thổ hào: “Chúng ta lên đường rồi nói.”

“Được!” Triệu thổ hào xoay người bảo Hứa Tiệp: “Nhanh!”

“Được, anh Phi!”

Hứa Tiệp và Khả Nhi cùng làm, hai cô gái đều rất tỉ mỉ, nhanh chóng cất xong.

Chúng tôi mang kỳ lân rời khỏi nhà kho, ra chỗ đậu xe, rời khỏi tiểu khu.

Lúc này đầu tôi đau như muốn nổ, đau đến không muốn sống nữa, cả người đổ mồ hôi lạnh, nhưng tôi cố nhịn lại, không để phát ra một tiếng. Mở miệng thì khí tán, cho dù đau hơn nữa tôi cũng phải nhịn lại, tôi dùng nghị lực cứng rắn nhịn cho cơn đau qua đi.

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, điều khí từ đan điền, bắt đầu chữa thương.

Dùng nội khí tu phù, thương trung đan điền, lấy thần tu phù, thương thượng đan điền. Phương pháp đơn giản nhất cũng là quan trọng nhất, chính là điều động khí lên từ đan điền, chạy về bổ khí, hóa khí bổ thần. Ít ngày trước ở mộ tổ Đường gia, khi tôi nhức đầu khó chịu cũng dùng cách này, vẫn là cách này có hiệu quả.

Lần này, tôi lại làm lại cách cũ.

Hơn hai mươi phút, quần áo trên người tôi ướt đẫm, cả người đổ mồ hôi lạnh. Khi Triệu thổ hào và Khả Nhi nói chuyện, tôi vẫn nghe được giọng nói của họ, nhưng họ nói gì, một câu tôi cũng không nghe vào.

Cũng may chứng nhức đầu của tôi đã từ từ giảm bớt.

Lại qua hơn 10 phút, tôi rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở phào, chậm rãi mở mắt.

“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” Lão Triệu vội vàng hỏi.

“Thiếu gia tỉnh rồi?” Khả Nhi cũng vội vàng hỏi: “Thiếu gia, vẫn khó chịu sao?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Tôi lau mồ hôi trên trán, nhìn quang cảnh bên ngoài, hỏi hai người bọn họ: “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Chúng ta đã lòng vòng ở Tứ Hoài nửa tiếng rồi.” Lão Triệu nói: “Lúc đó tôi hỏi câu chuyện pháp trận, cậu không nói lời nào, tôi vừa nhìn thì cậu nhắm mắt lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, hai bọn tôi bị dọa sợ gần chết. Tôi gọi điện cho em gái tôi, con bé vừa nghe đã lo rồi, bảo tôi cậu bị nội thương, chúng tôi nhất định không được quấy rối cậu. Khả Nhi muốn tìm một chỗ dừng xe, cậu lại đột nhiên bảo, đừng dừng, tiếp tục lái đi. Hai chúng tôi cũng không dám nói nhiều, rất sợ quấy rầy cậu, cho nên vẫn ở Tứ Hoài cho đến giờ.”

Anh ta lại gần, nhìn kỹ sắc mặt tôi: “Giờ nhìn cậu tốt hơn nhiều rồi, sắc mặt cũng tốt hơn, Khả Nhi, cô nhìn xem có phải không?”

“Ừm, em cũng thấy tốt hơn nhiều.” Khả Nhi gật đầu: “Mới vừa rồi chúng tôi sợ chết được.”

“Khi nãy là chữa thương, không thể nói chuyện.” Tôi dựa vào ghế: “Tối nay tôi còn phải chữa thương, đặt cho tôi và Khả Nhi một khách sạn.”

“Được!” Triệu thổ hào cầm lấy điện thoại, thao tác một hồi, nhìn tôi nói: “Được rồi, tôi đã định ở Kiến Quốc Môn một khách sạn siêu sang trọng, diện tích lớn lại thanh tịnh. Cậu và Khả Nhi một phòng, tôi một phòng.”

Tôi ồ một tiếng, coi như đồng ý.

Ánh mắt Khả Nhi sáng lên: “Kiến Quốc Môn? A a, anh Phi, có phải anh nói khách sạn một đêm hơn 10 ngàn phải không?”

“Phải, chính là nó.” Triệu Phi nói: “Thiếu gia cứu mạng anh, anh tất phải an bài cho thiếu gia một nơi nghỉ ngơi thoải mái. Hời cho cô tối nay nhé, phải phục vụ thiếu gia nhà chúng ta cẩn thận đó, biết chưa?”

“Vâng vâng vâng!” Khả Nhi hưng phấn không ngừng gật đầu: “Quá đã! Tối nay em sẽ chụp thật nhiều ảnh đăng vòng bạn bè, lên mặt một lần mới được!”

“Bây giờ cô đã lên mặt đủ rồi đấy!” Triệu Phi trừng cô: “Còn selfie, mơ đẹp lắm! Sao cô không lên trời luôn đi!”

“Em selfie thì sao?” Khả Nhi nghe không vào: “Em không chụp thiếu gia là được ấy gì?”

“Hừ, cô còn già mồm.”

Hai người lại anh một câu tôi một câu, cãi vã.

Tôi không có tâm tư tham gia cuộc tranh luận của bọn họ, mặc dù đầu không đau nữa, nhưng tôi vẫn rất không thoải mái, cả người lạnh lẽo, lại không tiện nói. Chỉ muốn nhanh chóng đến khách sạn, cho tôi ngủ một giấc thật ngon, còn là khách sạn nào, tôi cũng không quan tâm.

Dù sao tôi cũng chưa từng ở khách sạn, cũng không biết khách sạn như thế nào.

Vào lúc này, điện thoại của Triệu thổ hào reo lên.

Anh ta không tranh cãi nữa, cầm lên nhìn một cái, quay đầu nói với tôi: “Là em gái tôi.”

Tôi đưa tay nhận lấy: “Alo.”

“Cậu có sao không?Hà?” Đường Tư Giai vô cùng lo lắng.

“Không đáng ngại, nghỉ ngơi một đêm là được.” Tôi vẫn nói câu này.

“Bây giờ cậu ở đâu? Tôi tới tìm cậu, buổi tối tôi chăm sóc cậu!” “Không cần, như vậy cực khổ chị lắm.” Tôi dừng một chút: “Buổi tối có Khả Nhi chăm sóc em rồi, chị yên tâm.”

Đường Tư Giai trầm mặc.

“Alo? Alo?” Tôi buồn bực: “Chị sao thế?”

“Không có gì…” Đường Tư Giai nhàn nhạt nói: “Ngô Tranh, cậu đưa điện thoại cho Khả Nhi, tôi nói với em ấy mấy câu.”

“À, được.” Tôi đưa điện thoại cho Triệu Phi: “Đưa Khả Nhi.”

“Khả Nhi!” Triệu Phi đưa cho cô: “Em gái anh nói chuyện với cô.”

Khả Nhi nhận lấy: “Alo, chị Giai Giai… Em biết, được ạ! Được! Được! Đã biết! Chị yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia cẩn thận! Ha ha, yên tâm đi, em biết phải làm thế nào!”

Cô trả lại điện thoại cho tôi: “Thiếu gia, nhận lấy.”

Tôi nhận: “Yên tâm đi.”

Đường Tư Giai hít sâu một hơi: “Ngô Tranh, bất luận thế nào, cậu cũng không được phép có chuyện, biết chưa?”

Tôi cười nhẹ: “Đã biết.”

“Vậy cậu làm việc đi.” Chị nhẹ nhàng nói.

“Ừm.” Tôi trả lại điện thoại cho Triệu thổ hào.

Triệu thổ hào vừa nghe, lại nhún vai với tôi: “Con bé cúp điện thoại rồi.”

Tôi nghiêng đầu qua, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Rất nhanh đã tới khách sạn.

Khả Nhi lái xe đến bãi đậu xe chuyên dụng của khách sạn, đỗ xe xong, cười với tôi một tiếng: “Thiếu gia, đến rồi!”

Tôi mở mắt ra, chà xát mặt, lấy lại bình tĩnh, mở cửa xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn lên, tôi lập tức ngây ngẩn.

Khách sạn trước mặt nguy nga lộng lẫy, vô cùng khí thế, tôi có cảm giác như bị trấn áp.

“Thiếu gia, cậu thấy chỗ này được không?” Lão Triệu hỏi.

Tôi thật thà gật gật đầu: “Được.”

Khả Nhi đi tới khoác tay tôi: “Thiếu gia, chúng ta đi thôi!”

Tay cô có chút run, đầy hưng phấn, cô cũng chưa từng tới nơi cao cấp như vậy bao giờ.

Tôi có cảm giác như nằm mơ, đi theo lão Triệu vào khách sạn, nhìn anh ta làm thủ tục, sau đó một nữ phục vụ xinh đẹp dẫn chúng tôi vào thang máy, một đường dẫn tôi và Khả Nhi tới phòng. Căn phòng kia rất lớn, còn lớn hơn nhà tôi, có phòng khách, phòng ngủ, mở rèm cửa tự động, tường đều bằng thủy tinh trong suốt, cảnh đêm Thượng Kinh thu hết vào tầm mắt…

Tôi đứng trước bức tường thủy tinh, mờ mịt nhìn thế giới bên ngoài, một khắc đó, cảm giác như kiến thức của mình tăng lên không ít.

Khả Nhi giống như một tiểu tinh linh đáng yêu, cười toe toét, chụp ảnh từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh, tường thủy tinh tất nhiên cũng không thiếu phần.

Tôi như kẻ ngốc, nhìn cô chụp, cuối cùng còn bị cô kéo lên ghế salon, bị ôm lấy, chụp chung một tấm ảnh vô cùng thân mật.

“Không phải nói không chụp tôi sao?” Lúc này tôi mới nhớ tới.

“Chụp chung nhưng không đăng ra ngoài, bảo vật phải giấu đi.” Cô đắc ý cười một tiếng: “Cùng thiếu gia qua đêm, cơ hội này bình thường khó gặp, không kỷ niệm sợ sẽ hối hận nửa đời sau mất.”

Tôi ồ một tiếng, đứng lên chuẩn bị đi tắm.

“Thiếu gia, cậu làm gì thế?” Cô hỏi.

“Tôi đi tắm, trên người khó chịu quá.” Tôi nói.

“Có cần tôi chà lưng cho cậu không?” Cô nghiêm túc hỏi.

Mặt tôi đỏ lên: “Không … không cần…”

Cô còn muốn nói chuyện, điện thoại trong phòng vang lên, cô mới đứng dậy đi tới nghe điện thoại: “Alo, anh Phi, hả? Vậy anh nhanh qua đây đi!”

Tôi hỏi cô: “Sao thế?”

Cô để điện thoại xuống: “Anh Phi nói tấm phù trên người anh ấy cháy rồi, cháy hỏng cả quần áo.”

Tôi chau mày: “Mới được một lúc…”

Cô đi tới trước mặt tôi, nuốt nước miếng hỏi: “Thiếu gia, điều này có phải chứng tỏ, ngọc khôi tiên, cô ta cũng tới rồi không?”

Tôi nhìn mặt tường kính phía sau cô, nhẹ nhàng thở ra: “Cậu nói đúng, cô ta thật sự tới rồi…”

Khả Nhi ngẩn ra, vội vàng quay đầu nhìn.

Ngọc khôi tiên bên ngoài cười nhạt với chúng tôi, hai tay chắp lại, chậm rãi bay đi.

Bình Luận (0)
Comment