Triệu thổ hào rất nhanh đã mặc áo choàng tắm chạy tới.
Tới phòng khách, anh ta vạch áo choàng tắm ra cho tôi nhìn ngực, ở đó có một vết cháy bằng bàn tay, nóng đỏ bừng.
“May mà tôi phản ứng nhanh, nếu động tác chậm một chút, da cũng bị đốt trụi rồi.” Anh ta cười khổ, khép áo choàng lại, ngồi đối diện với tôi: “Thiếu gia, bây giờ phải làm sao đây?”
“Nếu như bây giờ là nửa đêm ngủ quên rồi, anh Phi không phải sẽ bị đốt chết sao?” Khả Nhi lo lắng nói.
Tôi lấy ra một đạo phù, đưa cho Triệu Phi: “Đeo lên đi.”
Triệu Phi nhận lấy, bỏ vào túi áo choàng tắm, bất đắc dĩ thở dài: “Mới không đến một ngày đã đốt hết hai đạo phù, mà chỉ có bốn đạo…aizz…”
“Phù dùng hết rồi còn có thể vẽ, nhưng giữa bày trận và vẽ bùa, chúng ta chỉ có thể lựa chọn như vậy.” Tôi nói: “Cho nên thời gian còn lại không nhiều, trước trưa mai, chúng ta phải giải quyết được ngọc khôi tiên!”
“Được!” Lão Triệu cắn răng: “Giải quyết cô ta!”
“Vấn đề là giải quyết như thế nào?” Khả Nhi bưng tới hai ly cà phê, đưa cho chúng tôi mỗi người một ly, lại ngồi xuống bên cạnh tôi: “Thiếu gia, cậu tiết lộ cho chúng tôi một chút đi.”
“Đúng thế!” Lão Triệu cũng nói: “Lúc ở kho cậu đã nói đổi trận pháp, cậu nói tỉ mỉ xem, cần chuẩn bị những gì?”
“Nơi này nhiều người, không thể nói.” Tôi quay đầu nhìn tường thủy tinh: “Bên ngoài bức tường này có cô ta, cũng không thể nói. Tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm mai, tôi sẽ nói cách làm cho mọi người.”
“Vậy có kịp không?” Lão Triệu trong lòng hoang mang.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, khẽ mỉm cười: “Kịp.”
Lão Triệu suy nghĩ một chút: “Được, sáng mai cậu dậy thì gọi điện cho tôi, tôi lập tức sang!”
“Được!” Tôi gật đầu.
Lão Triệu lại tán gẫu thêm mấy câu, uống xong cà phê, đứng dậy cáo từ.
Khả Nhi tiễn anh ta ra cửa, trở lại ngồi bên cạnh, rất tự nhiên khoác lấy tay tôi.
Tôi sửng sốt nhìn cô: “Cậu làm gì thế?”
Cô ấy không nói, dựa đầu vào vai tôi.
Tôi khẩn trương: “Cậu…”
“Thiếu gia, cậu nói tối nay cô ta có thể đi từ ngoài kia vào không?” Cô chỉ vào tường thủy tinh.
Tôi nhìn tường thủy tinh, thở phào nhẹ nhõm: “Chắc sẽ không đâu.”
Cô ngồi dậy, nhìn tôi chăm chú: “Chắc chắn chứ?”
“Không chắc chắn, nhưng tôi nghĩ cô ta sẽ không dám vào đây.” Tôi nói: “Dù cô ta coi thường Trương Nhị Cẩu, cũng sẽ đi tìm Triệu Phi. Xông vào phòng tôi, cho cô ta cũng không có cái gan này.”
Khả Nhi yên tâm: “Vậy thì tốt…”
Tôi nhẹ nhàng gạt tay cô ra, đứng lên: “Tôi đi tắm đây.”
Khả Nhi cười một tiếng, gật gật đầu nói “ừ”. Nụ cười đó có một vẻ đẹp không nói lên lời.
Tôi không dám nhìn lâu, xoay người vào phòng tắm.
Bồn tắm trong khách sạn rất lớn, nước cũng nóng, nhìn như ván lướt sóng, tôi chơi nửa ngày mới hiểu cách chơi. Ở bên trong thư giãn một lúc lâu, khiến cả người mềm nhũn.
Tắm xong, tôi tiện tay rửa mặt.
Vào lúc đang đánh răng, đầu lại bắt đầu đau, đau đến mức khiến tôi đổ mồ hôi lạnh.
Tôi biết, ải tối nay, xem ra vẫn không tránh thoát.
Đánh răng qua loa, tôi xoa khóe miệng, vịn tường nhà tắm đi ra ngoài.
Khả Nhi ở cửa nhìn thấy, vội tới đỡ tôi: “Thiếu gia, lại khó chịu à?”
Tôi cố gắng ừ một tiếng, tỏ ý bảo cô đỡ tôi vào phòng ngủ.
Hai mặt phòng ngủ đều là thủy tinh, quang cảnh đẹp hơn so với phòng khách, nhưng tôi không còn tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đêm nữa. Cô đỡ tôi nằm dài trên giường. Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người phát lạnh, trước mắt biến thành màu đen mịt mù, đừng hỏi khó chịu đến mức nào.
Khả Nhi đến tắm cũng không để ý nữa, cô ấy đắp kín chăn cho tôi, thấy tôi lạnh quá, lại lấy từ tủ bên cạnh ra thêm một chiếc chăn đắp lên cho tôi. Có lẽ mới vào mùa, chăn ở khách sạn rất mỏng, còn không ấm bằng chăn nhà tôi.
Tôi lạnh đến run lẩy bẩy, một tay mạnh mẽ nắm lấy khăn trải giường, tay còn lại sờ tới lui, bắt được tay Khả Nhi.
Khả Nhi kêu đau một tiếng, lại liều mạng bịt miệng mình lại, giật mình nhìn tôi, không biết làm gì cho phải.
Tôi giống như lúc nắm lấy tay Đường Tư Giai, bóp chặt lấy tay Khả Nhi, thiếu chút nữa bóp gãy tay cô ấy.
Thống khổ vùng vẫy được vài phút, rốt cuộc, trước mắt tôi tối sầm, ngất đi.
Không biết qua bao lâu, ý thức của tôi từ từ khôi phục, thấy trên người không lạnh nữa, ngược lại còn rất ấm áp.
Tôi từ từ mở mắt ra, thấy một cô gái tóc dài đang ôm tôi, không ngừng hôn lên cổ tôi. Cả hai chúng tôi đều không mặc quần áo, da cô ta bóng loáng, trên người còn có một mùi thơm thoang thoảng, mùi hương đó không giống Đường Tư Giai, không giống Lý Phỉ, cũng không giống Khả Nhi…
Vậy cô ta là ai? Tôi chợt nghĩ đến chuyện này.
Lúc này, cô gái chống người lên, dịu dàng cười với tôi, tôi thấy rõ gương mặt xinh đẹp của cô ta sau mái tóc dài.
Cặp mắt kia, ôn nhu như nước, nụ cười ở khóe miệng như gió xuân, chiếc mũi tinh xảo, hàng mày như vẽ…
Ngọc khôi tiên!
Tôi kinh hãi thét lên một tiếng, ngồi dậy.
Khả Nhi đang ôm tôi say ngủ bị đánh thức, vội vàng bò dậy: “Thiếu gia! Sao thế?”
Tôi thở hổn hển, giật mình nhìn ngọc khôi tiên trần truồng trước giường.
Cô ta cười như vừa giành thắng lợi, vung tay lên mặc quần áo, lùi về phía sau, bay ra cửa sổ thủy tinh, chậm rãi biến mất.
Khả Nhi không nhìn thấy cô ta, sức chú ý chỉ đặt trên người tôi.
Tôi mờ mịt nhìn theo hướng ngọc khôi tiên biến mất, trong đầu trống rỗng.
“Thiếu gia, rốt cuộc câu sao thế? Cậu nói chuyện đi chứ!” Khả Nhi gấp gáp.
Thật lâu sau đó tôi mới bừng tỉnh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng ra lệnh cho Khả Nhi: “Nhắm mắt lại!”
“Hả?” Khả Nhi sửng sốt: “Cái gì?”
“Tôi bảo cậu nhắm mắt lại!” Tôi hét.
“A a, được!” Khả Nhi vội vàng nhắm mắt lại.
Tôi nhanh chóng vén chăn lên, nhìn hạ thân của mình, vậy mà lại không hề mặc quần, tôi vội vàng sờ ga trải giường, còn tốt, ngoại trừ mồ hôi ẩm ướt, không phát hiện thứ gì khác….
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, may quá vẫn còn.
Khả Nhi không nhịn được hé mắt, nhìn thấy tôi như vậy, ánh mắt cô lập tức mở ra, tò mò nhìn tôi: “Mẹ ơi, mạnh mẽ đó thiếu gia!”
Tôi cả kinh, vội đắp chăn lại: “Ai bảo cậu nhìn? Không phải đã nói cậu nhắm mắt lại sao?”
Cô vội vàng nhắm mắt lại: “Tôi không nhìn thấy gì! Gì cũng không thấy!”
“Cậu!” Tôi vừa tức vừa gấp, đỏ mắt, lại không biết nói gì cho phải.
“Ai nha, có sao đâu, cậu là con trai, tôi nhìn một chút thì sao, cũng không mất cái gì.” Cô ấy lại còn an ủi tôi: “Hơn nữa hôm qua cậu ngất đi, gọi thế nào cũng không tỉnh, nếu tôi mà muốn lợi dụng, cậu cũng sớm thành người của tôi rồi…”
Tôi không cách nào nói lại.
Sau một hồi lúng túng, cô bật cười thành tiếng, dựa vào vai tôi cười nghiêng ngả: “Ha ha ha…”
“Cậu cười cái gì?” Trên mặt tôi nóng hừng hực.
“Thiếu gia, cậu đáng yêu ghê, ha ha ha…” Cô cười nói: “Thời đại này rồi, ai còn sợ bị con gái nhìn chứ! Cậu yên tâm, đây là bí mật giữa hai ta, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu … Ha ha ha…”
Tôi phức tạp nhìn cô, lòng nghĩ mình cô nhìn thì cũng chẳng sao, haizz, cô nào có biết ….
Thấy tôi không nói gì, cô nín cười, ôm lấy cánh tay tôi nũng nịu: “Ai nha, đừng giận nữa, tôi xin lỗi cậu được không? Đừng giận như vậy mà, được không?” Tôi bất đắc dĩ thở dài, nhìn bên ngoài, trời đã sắp sáng, nhẹ nhàng gạt cô ra: “Gọi điện cho Triệu Phi, bảo anh ấy sang đây đi.”
“A! Được!” Cô cười cười lăn sang một bên, cầm điện thoại gọi cho Triệu Phi ở gian bên kia.
Tôi đỏ mặt, đứng dậy xuống giường, đi đến bên tường thủy tinh nhìn, xoay người rời khỏi phòng.