Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 44 - Chương 44. Hoàn Toàn Rối Loạn

Chương 44. Hoàn toàn rối loạn Chương 44. Hoàn toàn rối loạn

Không lâu sau, Triệu thổ hào đã đến.

Anh ấy đến ngồi ở phòng khách, rồi nói tới chuyện của Trương Nhị Cẩu.

“Thiếu gia, nửa đêm Trương Nhị Cẩu gọi điện thoại cho tôi, nói rằng hôm qua anh ấy ngủ say ở khách sạn, cứ thế ngủ một mạch tới hơn ba giờ sáng, và hoàn toàn không mơ thấy ngọc khôi tiên.” Lão Triệu nói: “Tình hình như thế này hình như có chút sai sai!”.

Tôi ửng đỏ cả mặt, ừ một tiếng.

“Điều này đâu có gì lạ? Chúng ta sớm đã đoán được ra, ngọc khôi nữ đó đâu có thích Trương Nhị Cẩu” Khả Nhi bưng hai ly cà phê bước đến, cười nhạo Triệu thổ hào: “Phi ca, như vậy cũng tốt, anh đỡ phải ghen.” Triệu thổ hào liếc cô ấy một cái rồi nói với tôi: “Thiếu gia, nếu như cô ta động vào Trương Nhị Cẩu thì không phải chúng ta thiếu mất một người sao? Vậy phải làm thế nào?”.

Tôi cầm ly cà phê lên, uống một ngụm: “Không cần lo quá nhiều, chỉ cần gọi điện thoại cho Trương Nhị Cẩu bảo anh ấy dậy ngay, rồi đi đón Châu Thanh tập họp lại với chúng ta.”

“Sau đó thì sao?” Khả Nhi hỏi.

“Sau đó chúng ta đến đạo quán” Tôi nói.

“Đạo quán?” Anh ấy sững lại: “Đạo quán nào?”.

“Chính là Tử Tôn miếu bị đốt cháy đó” Tôi nhìn hai người họ: “Chúng ta sẽ giải quyết ngọc khôi tiên ở đó.”

Khả Nhi nhìn lão Triệu, lão Triệu nhìn đồng hồ rồi nói: “Thiếu gia, nhà của Châu Thanh ở Đông Bình, từ Thượng Kinh đến Đông Bình ít nhất cũng phải mất bốn tiếng, không phải cậu nói trước buổi trưa sẽ giải quyết em gái ngọc khôi đó sao? Không kịp sao?”.

Tôi vô thức lảng tránh ánh mắt của anh: “Tôi thay đổi chủ ý rồi, tối nay sẽ giải quyết cô ta.”

“Buổi tối?” Triệu thổ hào sững lại: “Vậy....vậy bùa của tôi có chịu được đến buổi tối không?”

“Chuyện này thì anh yên tâm.” Tôi đặt ly cà phê xuống: “Chỉ cần chúng ta đến được ngọn núi đó trước giờ Ngưu, bài trí trận pháp xong xuôi, kiểm soát được sức mạnh của cô ta thì cô ta sẽ không thể đốt anh. Vậy nên chúng ta bắt buộc phải tranh thủ thời gian, cố gắng xuất phát sớm hơn chút.”

“Được!” Triệu thổ hào cầm điện thoại lên và gọi điện cho Trương Nhị Cẩu: “Anh dậy chưa thế? Nằm mơ rồi à? Cô ấy có tìm anh không? Mẹ khiếp! Anh mơ thấy em vợ thì có tác dụng gì! Bỏ đi, anh lập tức đi đón lão Châu đi, sau đó đến tụ họp với chúng tôi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh. Được !”

Anh ấy tắt máy, rồi vừa gửi địa chỉ đi vừa dặn dò Khả Nhi: “Cô gọi điện cho quầy lễ tân, bảo bọn họ mang bữa sáng đến đây, chúng ta sẽ ăn luôn ở đây.”

“Sớm như vậy sao, liệu có bữa sáng không?” Khả Nhi hỏi lại.

“Cô nghĩ đây là nhà nghỉ ở tạm sao? Đương nhiên là có !” Lão Triệu vẫn không ngước đầu lên: “Nói trực tiếp với bọn họ, suất ăn sáng ABC, lấy các suất giống như vậy!”

“Vâng!” Khả Nhi đứng dậy đi đến chỗ điện thoại của phòng khách: “Alo, quầy lễ tân đó à? Đây là phòng 2501, tôi lấy ba suất ăn sáng ABC.

Gọi điện xong, cô ấy quay lại ngồi cạnh tôi: “Bọn họ nói chút nữa sẽ mang lên.”

Tôi ừ một tiếng.

Cô ấy cầm ly cà phê đang uống dở còn một nửa của tôi lên, uống rất tự nhiên.

Triệu thổ hào gửi xong tin nhắn, liền gửi cho Trương Nhị Cẩu mấy đoạn tin nhắn thoại, rồi mới để điện thoại xuống: “Thiếu gia, xong rồi.”

“Ừ.” Tôi gật gật đầu.

“Đúng rồi, hôm qua cậu nói buổi sáng hôm nay sẽ nói cho chúng tôi chuyện trận pháp, bây giờ có thể nói được chưa?” Khả Nhi hỏi.

“Đúng vậy” Lão Triệu nói theo: “Tôi vẫn đợi cậu kể.”

Tôi vô thức nhìn ra bên ngoài bức tường kính, nghĩ một lúc: “Thực ra cũng chẳng có gì, đợi đến khi lên trên núi, tôi sẽ nói cho mọi người.”

Khả Nhi đã hiểu ý tôi: “Đúng đúng đúng, phải đề phòng bất trắc, đừng để ngọc khôi tiên nghe thấy!”, “Ừ , cũng đúng!” Triệu thổ hào hiểu ra: “Em gái ngọc khôi của tôi đến không nói đi chẳng rằng, thiên lý nhãn thuận phong nhĩ*, chúng ta vẫn nên đề phòng một chút. Được, dù sao chúng tôi cũng không hiểu, trong lòng thiếu gia có tính toán là được rồi, chúng ta chỉ phục tùng mệnh lệnh chỉ huy thôi!”

(*) Mắt nhìn xa nghìn dặm, tai nghe những âm thanh theo gió.

Hai bọn họ đã yên tâm, không có ai để ý đến nụ cười trên khóe môi của tôi, có chút bất lực, chua xót.

Thực ra giây phút đó, tôi có chút khó chịu, bản thân cũng không hiểu tại sao.

Trước tối hôm qua, tôi đã địch với ngọc khôi nữ, tôi chỉ muốn chế ngự cô ta, và tôi không có bất cứ tình cảm nào khác với ngọc khôi nữ. Nhưng sau chuyện tối hôm qua, không biết tại sao trong lòng tôi lại có chút khác thường, khi nghĩ đến dùng trận pháp để đánh tiêu tan cô ta thì trong lòng có chút đau xót, có chút không nỡ.

Chuyện nam nữ thần kỳ như thế, cô ta không phải thực sự là phụ nữ, tôi và cô ta không phát sinh chuyện gì, có thể miễn cưỡng nói là có chút tiếp xúc trên da thịt. Nhưng mơ thấy thứ đó có uy lực rất lớn. Trong giấc mơ, có ám muội với người khác giới, sau khi tỉnh lại thì dễ dàng có cảm giác khác lạ với người khác giới. Lão Triệu và ngọc khôi nữ đã nhiều lần chung chăn gối với nhau. Mặc dù em gái ngọc khôi đó muốn giết anh ta, như anh ta lại kiềm chế không nổi vì cô ta mà ghe tuông, chính là nguyên nhân này.

Tôi không nghiêm trọng như anh ấy, tôi chỉ là ở trong một loại hoang tưởng. Cô ta là người khác giới đầu tiên chạm vào cơ thể tôi, dường như là người phụ nữ đầu tiên của tôi.

Còn tôi bây giờ lại dùng trận pháp đối phó với cô ta.....

Tôi biết đây là quỷ kế của cô ta, mục đích của cô ta không phải để tiếp cận tôi, mà cô ta muốn mê hoặc tôi, lợi dụng tôi, khiến tôi không nỡ ra tay với cô ta. Tôi hiểu tất cả nhưng lòng tôi lại rối như tơ vò, thế nên tôi mới khó chịu.

Bữa sáng rất nhanh đã được đưa đến, rất nhiều, nhiều hơn bất kỳ bữa sáng nào mà tôi được ăn.

Nhưng tôi lại không hứng thú, cũng không cảm thấy rất ngon.

Tôi bắt buộc phải điều chỉnh lại, hơn nữa bắt buộc phải điều chỉnh trở lại trước giờ Ngưu, nếu không Lão Triệu, Châu Thanh, vợ chồng Trương Nhị Cẩu đều sẽ chết, cả Khả Nhi cũng khó tránh khỏi nạn. Mấy mạng người bây giờ đang nằm trong tay tôi, đừng nói cô ta chỉ là ngọc khôi tiên, cô ta là một người phụ nữ thì tôi cũng tuyệt đối không thể nhân từ nương tay!

Đạo lý tôi đều hiểu , chỉ là cảm giác trong lòng......

Tôi hít lấy một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân hoàn toàn rối loạn.

Ăn xong bữa sáng, tôi đi tắm nước lạnh, như vậy mới tỉnh táo lại rất nhiều.

Lúc tôi đang tắm thì Khải Nhi gọi người giặt quần áo nhanh, giặt quần áo ở khách sạn đều mất nửa tiếng, quần áo của tôi được giặt sạch, hong khô, là phẳng, sau đó mang đến cho tôi. Khả Nhi còn nhờ quầy lễ tân mang đến cho tôi một cái quần con, còn đặt biệt dặn dò họ mang đến chiếc quần thật thoải mái, cô ấy nói thiếu gia nhà tôi không thích bị trói chật.....

Dù sao thể diện của tôi đều bị cô ấy làm mất hết rồi.

Sau khi mặc xong quần áo và thu dọn xong xuôi, chúng tôi xuống lầu trả lại phòng. Lúc này, Trương Nhị Cẩu và Châu Thanh cũng đã đến.

Chúng tôi lên xe, Triệu Phi tự mình lái xem, hai chiếc xe một trước một sau, cứ thế rời khỏi Thượng Kinh hướng về phía Nam đi thẳng đến Đông Bình.

Sau khi lên cao tốc thì tôi có điện thoại.

Tôi cầm lên xem, là Đường Tư Giai gọi tới.

“Em không sao chứ?” Chị hỏi: “Vẫn còn khó chịu không?”, “Em ổn rồi.” Tôi đáp: “Chị yên tâm.”

Chị thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nhất định đừng để mệt quá.”

Lòng tôi trở nên ấm áp, đôi mắt ươn ướt: “Vâng.”

Chị cười ấm áp: “Được rồi, vậy chị đến công ty đây, em xong việc thì gọi cho chị, nhớ chăm sóc tốt bản thân đấy.”

“Vâng.” Tôi tắt máy rồi quay ra nhìn bên ngoài, cố ngăn giọt nước mắt tuôn rơi.

“Thiếu gia, sao thế?” Khả Nhi hỏi nhỏ: “Sao cậu lại khóc?”

Tôi nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mi, tôi quay lưng lại với cô ấy rồi dựa lên trên ghế, nhắm mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment