Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 45 - Chương 45. Bạch Cốt Quán

Chương 45. Bạch cốt quán Chương 45. Bạch cốt quán

Tử Tôn miếu mà Châu Thanh nhắc đến nằm ở trên núi Lộc thuộc ngoại ô phía Tây của Đông Bình. Trước đây mấy tháng, sau khi bị đốt phá, đến nay chỉ còn lại tường vách đổ nát. Mặc dù đã lâu rồi nhưng khi chúng tôi đến được đây vẫn có thể ngửi thấy mùi khói lửa xộc vào mũi.

Quy mô của ngôi miếu này không lớn, không có sơn môn, không có đại điện, cũng không có tháp chuông, mà chỉ có ba gian phòng chính, và một khu vườn nhỏ mà thôi. Tử Tôn miếu không phải rừng rậm, một phòng tiếp đón tu sĩ tứ phương vì thế nên có diện tích khá lớn, còn căn phòng khác là nơi sư đồ đệ tử tu hành nên diện tích rất nhỏ, nhưng rất sạch sẽ.

Nhìn tường vách đổ nát trước mặt và ngửi mùi than cốc sực lên mũi, cảm giác bất lực và đau xót của tôi lập tức biến mất hoàn toàn. Cảnh tượng thảm hại trước mắt đều là do ngọc khôi tiên gây ra. Trong lòng tôi nghĩ, đừng nói cô ta chỉ là ngọc khôi tiên, cô ta thực sự là phụ nữ thì tôi cũng không nhẹ tay nhân từ.

Tôi ngậm ngùi: “Bạch cốt quán, bạch cốt quán....”

Khả Nhi bị dọa giật thót: “Hả, xương người, ở đâu vậy?”

“Xương người gì chứ? Thiếu gia nói là bạch cốt quán” Lão Triệu trợn mắt nhìn cô ấy: “Đừng có rốt rít thế chứ, đây là nơi nào? Nơi đã đừng thiêu chết người đấy! Nói khó nghe một chút thì đây là nơi hỏa táng, cô hét cái gì!” sau đó anh ấy lặng lẽ hỏi tôi: “ Thiếu gia, bạch cốt quán nghĩa là gì thế? Có phải ở bên dưới có rất nhiều xương người?”

“Á!” Khả Nhi bị dọa đến nỗi hét thét lên một tiếng rồi ôm chặt lấy hai tai.

Tôi bị cô ấy chọc cho cười: “Ngay cả ngọc khôi tiên cậu đều không sợ ? Xương người lại có thể dọa cậu thành bộ dạng này sao?”

“Ai ya cậu đừng nói nữa!” Khả Nhi sợ nhảy cẫng lên.

Tôi bật cười thành tiếng.

Châu Thanh bước đến: “Bạch cốt quán mà thiếu gia nói không phải là chỉ xương người, mà là chỉ một loại môn pháp tu luyện của phật giáo tiểu thừa, gọi là bạch cốt quán. Coi bản thân mình và mọi người là xương, tiến...”

“Được rồi, được rồi!” Lão Triệu sốt ruột ngắt lời bác ấy: “Chúng tôi không muốn nghe ông giảng, chúng tôi muốn thiếu gia giảng cho chúng tôi!”

Châu Thanh ngại ngùng: “Ừm...được, thiếu gia, để cậu giảng giải cho mọi người.”

“Bạch cốt quán là một loại tâm pháp của phật gia, có người nói nó rất phức tạp, thực ra thì vô cùng đơn giản” Tôi lẳng lặng nói: “Ví dụ như anh thích một người phụ nữ đẹp, nhưng làm thế nào cũng không buông bỏ được, vậy anh liền tưởng tượng cô ta là một bộ xương biết đi, như vậy khi nghĩ đến sẽ không còn dục vọng nữa, vì thế đây gọi là bạch cốt quán, và là một loại trong bất tịnh quán* của phật môn, giống với pháp chỉ quán của Đạo gia, lối nói khác nhau nhưng hiệu quả thu về như nhau.”

(*) Bất tịnh quán: tập trung tư tưởng quan sáct thấu đáo, biết một cách tường tận về sự nhơ bẩn ở thân ta.

“Ồ, nghĩa là không ăn được nho liền tưởng tượng nho có thuốc trừ sâu?” Lão Triệu hỏi.

“Không đúng, nói không ăn được nho, liền nghĩ đến cao huyết áp, động mạch trở nên đông cứng, não đơ!” Khả Nhi tiếp lời: “Phóng đại thêm thì không ăn được nho, liền nghĩ nho có vi khuẩn, có độc, có ký sinh trùng, dù sao cũng khiến bản thân mình thấy ghê tởm, sợ hãi, không muốn ăn nữa. Đúng không thiếu gia?”

Tôi cười nhạt: “Gần như vậy.”

“Ồ, tôi còn tưởng Phật pháp cao minh như thế nào, về chuyện tình cảm chỉ có vậy aizzz....” Lão Triệu hiểu ra: “Không phải tự buộc mình, khiến bản thân không còn dục vọng sao?”

“Coi mỹ nhân như bạch cốt( xương trắng), khi con người mất đi dục vọng, gọi là bạch cốt quán*; coi bạch cốt là mỹ nữ, khiến người khác không sợ hãi, gọi là hồng phấn quán. Thế nhân nhất niệm, nhân quả tự hiện, muốn kiểm soát được tâm niệm của bản thân là chuyện không hề dễ dàng...” Tôi thờ ơ nói.

(*) Bạch cốt quán : phép quán tưởng bộ xương trắng, là phép thứ chín trong lục chủng Tam muội.

Châu Thanh giơ ngón tay cái lên, vô cùng khâm phục: “Thiếu gia lời gọn ý đủ, chỉ vài câu đã thể hiện được chân lý của Phật pháp và Đạo pháp, rất lợi hại!”

“Đúng vậy, nhìn thiếu gia của chúng tôi đi, chỉ vài câu thôi đã khiến chúng tôi hiểu ra.” Lão Triệu không ngừng so sánh Châu Thanh: “Ông còn là giáo sư đấy, câu nói như mây mù giăng lối, một chút cũng không sát với thực tế!”

“Tôi......” Châu Thanh cạn lời: “Cậu cho tôi nói sao?”

Tôi nhìn mặt trời trên cao: “Được rồi, sắp đến giờ Ngưu rồi, chúng ta mau chóng dọn lấy một chỗ đất sạch sẽ, chuẩn bị bày trận.”

“Được!” họ đáp.

Chúng tôi cùng nhau bắt tay vào làm, bắt đầu dọn dẹp chính đường hoang tàn của Tử Tôn miếu, cũng là gian giữa trong ba gian. Bốn người đàn ông chúng tôi phụ trách dọn dẹp đống gỗ bị cháy và vụn gạch vỡ. Còn Khả Nhi dùng mấy cành cây lấy ở trên cây gần đó, dùng giày đển buộc chúng lại với nhau, làm thành một cái chổi để quét dọn bụi đất.

Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, hơn nửa tiếng sau chúng tôi gần như đã dọn dẹp sạch sẽ nền nhà của chính đường đổ nát đó.

Lúc này tôi nhìn đồng hồ, 11 giờ 15 phút, vừa đến giờ Ngưu.

Tôi nhờ Khả Nhi lấy một chai nước giúp tôi rửa tay, tiếp đó đi lấy chiếc túi có đựng kỳ lân ở trên xe, quay lại chính đường dặn dò bọn họ: “Ngoài Khả Nhi ra thì đều phải quay người đi, không được nhìn ai.”

“Được!” Lão Triệu, Trương Nhị Cẩu và Châu Thanh cùng nhau quay người đi, nhắm chặt mắt lại.

Tôi lôi kỳ lân được bọc trong vải đỏ ra, đưa túi cho Khả Nhi cầm: “Tôi đưa tay ra thì cậu đưa cho tôi kỳ lân, nhưng không được nói, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi!” Khả Nhi đáp.

Tôi nhìn trên nền đất, đầu tiên đặt thái cực vị, tiếp đó bước nhanh đến phương chính Bắc, ngồi xổm xuống, mở tấm vải đỏ ra, rồi để kỳ lân trên mặt đất. Tôi bình tĩnh lại rồi hít một hơi, bấm chỉ quyết rồi vẽ một thái cực trên mặt đất, tiếp đó tạo một liệt hỏa phù ( bùa liệt hỏa) ở trong thái cực.

Liệt hỏa phù thuộc mật phù ngũ hành, còn bùa ngũ hành là thứ tinh hoa nhất trong mật thuật của Ngô gia, uy lực của nó rất lớn. Không phải ngọc khôi tiên lợi hại sao? Vậy để cô ta thử mùi vị liệt hỏa phù như thế nào.

Sau khi làm xong liệt hỏa phù, tôi cẩn thận từng tí một đặt kỳ lân bằng pha lê lên liệt hỏa phù, sau đó ấn chặt đầu của nó, rồi hình dung thông linh phù, tôi dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa của bàn tay phải niết lên ấn đường, rồi ấn vào đầu của kỳ lân.

Con kỳ lân lập tức trở nên đỏ rực, giống như bị đốt cháy.

Khả Nhi kinh hãi, vô thức ôm lấy miệng.

Tôi cũng hơi giật mình, như rất nhanh sau đó tôi đã bình tĩnh trở lại.

Kỳ lân cũng rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu, một lần nữa trở thành khối pha lê óng ánh.

Tôi nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, định thần lại rồi đứng lên, đi đến góc Đông Nam của chính đường, ngồi xổm xuống rồi đưa tay về phía Khả Nhi.

Khả Nhi hiểu ý rồi vội vàng đi đến đưa cho tôi con kỳ lân.

Tôi cũng làm giống như lúc nãy, rất nhanh sau đó con kỳ lân cũng đỏ rực lên.

Đợi sau khi nó khôi phục lại bình thường, tôi định thần lại rồi đứng lên, đi đến góc Tây Nam của chính đường và tiếp tục bày trận.

Chính Bắc là Khảm, Đông Nam là Tốn, Tây Nam là Khôn, sau khi đặt xong ba vị trí ấy, hai con kỳ lân còn lại tôi đặt vào vị trí lệch chính Đông và chính Tây, năm con kỳ lân thành hình ngôi sao năm góc tương ứng, tiếp đó tôi đến đến thái cực vị ở giữa, ngồi xổm xuống rồi bấm thủ quyết vẽ thái cực, sau đó liên tiếp tạo ngũ đạo ngũ lôi trấn linh phù, rồi đánh vào bên trong thái cực.

Năm con kỳ lân lập tức đỏ rực, cả nền đất của chính đường nổi lên một luồng hỏa khí mạnh mẽ.

Khả Nhi bất ngờ khi được chứng kiến tất cả, vô thức há hốc miệng ra.

Mấy giây sau, hỏa khí ẩn vào trong nền đất, mọi thứ lại không phục lại bình thường.

Tôi đứng dậy, mắt đỏ hoe, một luồng huyết khí trào lên, ngực đau nhói.

Tôi lại hít một hơi thật sâu, cố nhịn không để máu trong miệng trào ra, rồi nói với Khả Nhi: “Ngọc khôi!”

Khả Nhi sững sờ rồi nhanh chóng định thần lại: “A, vâng! Tôi đi lấy!”

Ngọc khôi đang ở trên xe của Trương Nhị Cẩu, lần này nó mất đường chạy rồi.

Khả Nhi mang ngọc khôi lại đưa cho tôi.

Tôi ném hộp gỗ lim đi, gỡ bỏ chiếc vải đỏ rồi đặt ngọc khôi lên trên ngũ lôi trấn linh phù ở trên thái cực vị, tiếp đó rồi lấy chiếc vải đỏ vừa bọc kỳ lân đậy lên đó.

Ngọc khôi thuộc Kim, nếu muốn đối phó với nó, bắt buộc phải dùng trận pháp có sức mạnh của hỏa khí.

Kỳ lân thuộc Hỏa, kỳ lân pha lê cơ trí , có thể thông linh được. Tôi dùng thông linh kỳ lân và liệt hỏa phù để tạo thành liệt hỏa trận ngũ phương, tại thái cực vị ở giữa làm thêm ngũ đạo ngũ lôi trấn linh phù, hợp chúng lại sẽ có ngũ lôi liệt hỏa trận có uy lực vô cùng lớn. Hỏa khí của trận pháp này là cực đại và lợi hại hơn kỳ lân trận rất nhiều. Hơn nữa ở đây từng bị hỏa hoạn, hỏa khí trong đất rất vượng, bây giờ là giờ Ngưu, hỏa khí trời ban càng vượng, bài trí ngũ lôi liệt hỏa trận ở đây sẽ có được thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể hấp thụ tối đa hỏa khí để đối phó với ngọc khôi ngàn năm này.

Tôi đã quyết định rồi, cho dù xử xong vụ này có nằm liệt giường nửa tháng thì tôi cũng đánh cho cô ta hiện nguyên hình. Không phải mày lợi hại lắm sao? Không phải muốn mê hoặc tao, lợi dụng tao sao? Được , vậy để mày mở rộng tầm mắt, trận pháp của Ngô gia bọn tao!

Tôi từ từ lui ra khỏi trận pháp, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, rồi nhổ máu trong miệng ra.

“Thiếu gia!” Khả Nhi bị dọa phát sợ, vội vàng quỳ xuống đỡ lấy tôi: “Cậu có sao không?”

“Không sao...” Tôi ho mấy tiếng rồi nhìn ba người họ: “Được rồi, lại đây đi.”

Ba người đó sớm đã muốn ra đây, nghe thấy tiếng tôi, họ vội vàng chạy đến, đồng thời lên tiếng: “Thiếu gia! Cậu sao thế?”

Tôi xua tay: “Không sao.... nghỉ ngơi một chút là được.”

Triệu thổ hào mặt đầy hổ thẹn: “Aizz, đều là tại tôi....”

Châu Thanh cũng vậy: “Cũng là tại tôi......”

Trương Nhị Cẩu nhìn hai người họ rồi cũng thở dài: “Còn tôi nữa...”

“Mấy người được rồi đấy!” Khả Nhi nóng vội: “Thiếu gia nôn ra máu rồi, mấy người vẫn còn ở đây lải nhải nữa! Mau đỡ cậu lên xe nghỉ ngơi đi!”

“Ừ , đúng rồi!” Lúc này ba người họ mới nghĩ đến.

“Không cần” Tôi vịn vào Khả Nhi gắng sức đứng lên rồi chỉ tay vào trận pháp: “Ba người bảo vệ trận pháp cho đến giờ Tý tối nay, chúng ta sẽ bắt đầu.”

Triệu thổ hào nhìn trận pháp, lo lắng hỏi tôi: “Thiếu gia, chỉ có năm con kỳ lân thôi sao, liệu có hiệu quả không đấy?”

“Càng đơn giản càng hiệu quả” tôi cố chịu đựng, nhỏ tiếng bảo Khả Nhi: “Đỡ tôi lên xe.”

“Vâng!” Khả Nhi rơm rớm nước mắt, gật đầu.

Cô ấy đỡ tôi lên xe, thấy tôi lạnh run, cô ấy liền đến ôm chặt lấy tôi.

Tôi nhìn trận pháp qua chiếc cửa xe, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment