Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 46 - Chương 46. Ngũ Lôi Liệt Hỏa Trận

Chương 46. Ngũ lôi liệt hỏa trận Chương 46. Ngũ lôi liệt hỏa trận

Tôi đã ngủ được năm canh giờ, đến giờ Hợi mới tỉnh lại.

Lúc này ở bên ngoài trăng sáng vằng vặc, lấp lánh ngàn sao, những đống đổ nát kia cũng được trăng chiếu sáng.

Tôi cúi đầu nhìn xuống thân mình, thấy được đắp một chiếc chăn, Khả Nhi đã giúp tôi cởi giày, cũng cẩn thận dùng chăn bọc lấy chân tôi.

Tôi ngồi dậy và nhìn kỹ xung quanh, không sai, đây là xe của Triệu thổ hào.

Thì ra chỗ ngồi sau của xe địa hình có thể chuyển thành một mặt phẳng, cho thêm đệm chăn thì có thể là thành chiếc giường, thật là mở rộng tầm mắt.

Tôi véo lấy mặt mình, rồi vén chăn ra chuẩn bị xuống xe thì phát hiện trên người chỉ mặc chiếu quần chíp.

Tôi đang sững sờ ra đó thì Khả Nhi mở cửa xe bước lên.

Tôi vội vàng đắp chăn lại.

“Thiếu gia, cậu tỉnh rồi à!” Cuối cùng Khả Nhi cũng thở phào một hơi: “Tạ trời tạ đất! Tôi còn nghĩ cậu sẽ ngủ đến sáng mai cơ? Thế nào rồi? Còn khó chịu không?”

“Quần áo của tôi đâu?” Mặt tôi đỏ ửng.

Cô ấy đưa quần áo cho tôi: “Tôi thấy cậu đổ nhiều mồ hôi hột quá nên sợ cậu bị lạnh.”

Tôi ngại ngùng mặc quần áo rồi đi lại giày, muốn mở cái cửa xe ra nhưng lại không biết mở như thế nào.

“Để tôi!” Cô ấy xuống xe rồi chạy ra phía đằng sau mở cửa: “Thiếu gia, xuống ở bên này.”

Tôi xuống xe, chỉnh lại quần áo rồi nhanh chân bước về phía trận pháp.

“Này, thiếu gia, cậu đợi tôi với!” Khả Nhi lấy theo một chút đồ ăn rồi vội vàng đuổi theo.

Triệu thổ hào mấy người họ nhìn thấy tôi đã tỉnh, vội đứng dậy: “Thiếu gia! Cậu không sao chứ?”

“Không sao rồi.” Tôi đến bên cạnh trận pháp, ngồi xổm xuống rồi nhìn kỹ chiếc vải màu đỏ ở bên trong trận pháp, sau khi xác nhận nó không xảy ra điều bất thường, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu gia, sắp đến giờ Tý rồi.” Triệu thổ hào nói: “Sức khỏe của thầy có ổn không?”

“Không sao” Tôi đáp: “ Không ổn cũng phải ổn.”

Khả Nhi bóc một túi bánh quy đưa cho tôi: “Ăn chút gì đã.”

Tôi nhận lấy rồi ngồi xuống đất ăn.

Khả Nhi ngồi xuống bên cạnh, vặn chai nước đưa cho tôi.

Triệu thổ hào, Châu Thanh, Trương Nhị Cẩu ba người nhìn nhau thầm cười rồi cũng ngồi xuống.

“Chút nữa đến giờ Tý, tôi sẽ lật tấm vải đó lên” Tôi nói với bọn họ: “Một khi lật lên thì ngọc khôi nữ sẽ hiện hình, sau đó chúng ta lại bố trí một trận pháp, phối hợp ngũ liệt hỏa trận, đánh cho cô ta hiện nguyên hình!”

“Ngũ lôi liệt hỏa trận....” Châu Thanh gật đầu: “Tên hay! Bá đạo!”

“Đó là trận dùng người để bày trận sao?” Triệu thổ hào hỏi.

Tôi nhìn anh ấy: “Đúng!”

“Nhưng không đủ người....” Lão Triệu chỉ tay vào Trương Nhị Cẩu: “Tối qua em gái ngọc hoàn toàn không lâm hạnh anh ấy, chỉ có tôi và lão Châu, như vậy cũng không thể bày trận được...”

Tôi nhận lấy nước mà Khả Nhi đưa, một hơi uống hết nửa chai, rồi nhìn lão Triệu: “Vẫn còn tôi!”

“Cậu?” Tất cả mọi người đều sững lại, có cả Khả Nhi.

Tôi nhìn bọn họ, mặt ửng hồng: “Tối hôm qua, cô ta đến tìm tôi..”

“Hả?” Lão Triệu giật mình: “Thiếu gia, cậu....”

“Anh đừng hiểu nhầm!” Tôi giải thích với khuôn mặt đỏ ửng: “Tôi và cô ta không xảy ra chuyện gì cả, nhưng cô ta đã động vào tôi, thế nên.....thế nên cũng được coi là có chút thân mật về da thịt. Anh, bác Châu, thêm cả tôi nữa, vừa hay được ba người, như vậy có thể bày trận rồi.”

Lão Triệu sững lại một hồi, tiếp đó nhìn Trương Nhị Cẩu, thở phào một hơi: “Cũng tốt, thiếu gia đụng vào cô ta, trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều, còn tốt hơn là để anh đụng vào.....”

Trương Nhị Cẩu vô tội: “Vậy 10 vạn đó của tôi...aizz, Phi ca, anh xem này....”

“Anh nhìn tôi làm gì?” Triệu thổ hào khinh thị: “Cái gì cũng có quy định của nó, thứ đã ở trên tay anh rồi thì đó là của anh, không có đạo lý trả hàng! Anh nhận chứ!”

“Tôi.........” Trương Nhị Cẩu chỉ có thể chuyển sang Châu Thanh: “Lão Châu, tôi không nên trả số tiền này, ông xem......”

Châu Thanh có chút xấu hổ, hắng giọng rồi mỉm cười: “Tiểu Trương à, đây là hai chuyện khác nhau, không phải sao?”

Trương Nhị Cẩu câm nín nhìn hai người họ, bất lực thở dài một hơi: “Aizz, bỏ đi, coi như tiền mua mạng sống vậy....”

Tôi thầm thở phào, nói thật tâm trạng hôm nay của tôi có chút thấp thỏm không yên, chỉ sợ Triệu thổ hào cảm thấy tôi đã khiến anh ta bị cắm sừng. Nhưng bây giờ anh ấy nói như vậy tôi cũng có thể yên tâm rồi.

Tôi ăn xong bánh quy, rồi uống hết nước còn lại, đứng dậy, lau miệng: “Được rồi, chuẩn bị bắt đầu thôi!”

Mấy người nghe thấy liền vội vàng đứng dậy: “Được!”

Tôi nhìn Trương Nhị Cẩu: “Anh quay về xe đi, nhiệm vụ của anh là ngủ, cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì thì trước khi trời sáng anh không được xuống xe, hai chân không được chạm đất!”

“Được!” Trương Nhị Cẩu gật gật đầu rồi quay người đi.

Tiếp đó tôi dặn dò Khả Nhi: “Cậu ra xe lấy mấy chai nước lại đây, nhiệm vụ tối nay của cậu là bảo vệ trận pháp. Chút nữa sau khi chúng tôi bắt đầu nếu cậu thấy ai chống đỡ không nổi nữa thì cậu đứng bên ngoài dùng nước té vào người đó. Nhớ kỹ, nhất định không được ái ngại do dự, đây là cậu đang cứu người, biết chưa?”

Khả Nhi gật đầu cái rụp: “Ừm!”

“Đi đi!” Tôi nói.

“Được.” Cô ấy đi ra chỗ xe lấy nước.

Tôi nhìn Triệu thổ hào và Châu thanh, rồi quay người chỉ tay về con kỳ lân ở Đông Nam Tốn vị: “Người già là Càn, giáo sư là Đoái, lấy Kim khắc Mộc! Bác Châu đến Tốn vị, ngồi khoanh chân ở sau con kỳ lân!”

“Được!” Châu Thanh đi đển rồi ngồi khoanh chân ở đó.

Tiếp đó rôi chỉ về phía Tây Nam Khôn vị: “Lão Triệu, anh mệnh Tốn Mộc, tà khí lại nặng, Tây Nam là Khôn Thổ, anh đi đến đó để trấn Khôn vị! Ngồi khoanh chân ở phía sau con kỳ lân!”

“Được!” Lão Triệu nhanh chân rảo bước qua đó rồi ngồi xuống.

Tôi đi vào giữa trận pháp nhìn hai người họ: “Chút nữa tôi mở miếng vải đỏ ra, ngọc khôi nữ sẽ hiện nguyên hình. Dưới áp lực vô cùng lớn của ngũ lôi liệt hỏa trận thì cô ta sẽ đau đớn vô cùng. Sau khi bị ép như vậy, cô ta sẽ tấn công chúng ta, hút lấy huyết khí của chúng ta để tự bảo vệ mình, hoặc có thể sẽ mê hoặc chúng ta, nấp vào trong cơ thể chúng ta đế tránh được khí của ngũ lôi liệt hỏa. Cho dù người cô ta tấn công hay mê hoặc là hai người thì hai người chỉ cần giận giữ nhìn cô ta, như vậy cô ta sẽ không thể làm hại hai người. Kiên trì đến trời sáng thì sức mạnh của cô ta sẽ hao kiệt, sẽ bị đánh hiện nguyên hình. Hiểu chưa ạ?”

“Đã hiểu!” Hai người họ đồng thanh nói.

“Nếu như không kiên trì được thì hãy nghĩ đến ở nơi đổ nát này sẽ xảy ra chuyện gì” Tôi thờ ơ nói: “Ngọc khôi tiên không chết thì cả hai người, bao gồm cả tôi, Khả Nhi, còn có cả Trương Nhị Cẩu đang ở trên xe và cả người vợ Châu Thúy Phân, sẽ chẳng ai được sống. Lão Triệu! Nếu như anh đa tình, không nỡ làm hại em gái ngọc khôi, vậy thì anh hãy nghĩ đến máu ở đũng quần mình! Bác Châu, nếu như bác mềm lòng, không nỡ làm hại cô nương ngọc khôi, vậy bác hãy nghĩ đến cháu, con trai và vợ của mình, nghĩ đến trận đại họa đó của nhà bác~”

“Thiếu gia cậu yên tâm!” Lão Triệu trừng mắt: “Thiên hạ này còn bao nhiêu con gái, tôi vẫn vẫn còn muốn vui chơi! Ông đây thà chết trên giường nữ nhân, chứ không chết trong tay con yêu tinh này!”

“Cậu yên tâm đi, thiếu gia!” Châu Thanh nói: “Con người trước sau gì cũng chết, nhưng mẹ nó tôi ghét nhất là bị chết cháy~”

Tôi mỉm cười rồi gật đầu: “Được, vậy bắt đầu thôi!”

Nói xong tôi cúi người gỡ miếng vải đỏ ra, rồi ném sang một bên, tiếp đó ung dung đi đến sau con kỳ lần ở chính Bắc Khảm vị, rồi ngồi khoanh chân lại.

Hỏa khí cực lớn của ngũ lôi liệt hỏa trận chỉ hô một tiếng đã xuất hiện.

“Mẹ kiếp!” Lão Triệu giật mình nhìn xung quanh: “Thiếu gia, cái này ngầu vãi!”

“Đây là trận pháp sao?” Châu Thanh cũng bất ngờ: “Thần kỳ! Thần kỳ quá! Trung Hoa có Huyền thuật, Đạo gia pháp mạch bất tuyệt, trời phù hộ ta qua viêm hạ , trời phù hộ ta! Thiếu gia, đây....”

“Im hết đi.” Tôi nhìn chăm chăm vào giữa trận pháp: “Đừng nói nữa, cô ta đến rồi!”

Hai người họ sững lại rồi nhìn vào thái cực vị ở giữa, bắt đầu tập trung tinh thần.

Thấy ngọc khôi tiên đó, đã đứng lên rồi.

Bình Luận (0)
Comment