Lúc bắt đầu đến giờ Ngưu, ngọc khôi tiên đã bị ngũ lôi liệt hỏa trận áp chế được năm canh giờ. Lúc này, mặc dù nhìn có vẻ cô ta không có sự biến hóa rõ rệt nhưng trong đôi mắt đã tắt mất nụ cười, thay vào đó là sự lạnh lẽo của núi tuyết.
Khả Nhi ôm lấy mấy chai nước đến bên trận pháp, để nước xuống rồi ngồi xổm ở đó nhìn ngọc khôi nữ ở trong trận pháp, không kìm nổi sự tò mò liền lớn tiếng hỏi tôi: “Thiếu gia, sao hình như cô ta một chút cũng không thấy sợ?”
Tôi bơ cô ấy, lúc này tôi không thể nói chuyện, nếu không sẽ bị tản khí.
Khả Nhi hỏi xong thì vô thức ôm lấy miệng, lúc này cô ấy mới ý thức được bản thân mình đã lắm lời.
Ngọc khôi nữ không sợ?
Ha ha!
Xem cô ta có thể chống đỡ được bao lâu!
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau, đối đầu với nhau.
Dù sao tôi không sợ khí trường ở trong trận pháp. Không chỉ không sợ mà tôi còn có thể dùng hỏa khí này để trị thương cho mình. Nhưng đối với cô ta thì khác, cô ta giả vờ tỏ ra kiên cường , nói cho nhanh thì cũng chỉ là ngọc khôi mà thôi. Giữa trời đất, lấy âm dương làm bản, ngũ hành làm chất. Bản chất của cô ta chính là Kim tương ngọc khôi sinh dương Mộc, còn Hỏa có thể khắc Kim tiết Mộc. Trong ngũ lôi liệt hỏa trận mạnh mẽ này, sự sụp đổ của cô ta là điều đương nhiên.
Sau khi đối đầu với nhau được hơn một tiếng thì ấn đường của cô ta hơi nhíu lại, rồi phát ra tiếng rên ư ử đầy đau khổ, toàn thân run rẩy, co quắp dữ dội ở trên đất, người cô ta phát ra “bụp” một tiếng, rồi tỏa ra huyết mù* màu đỏ đậm.
(*)Huyết sương mù
Trong chốc lát, mùi máu tanh đã bao phủ cả đỉnh núi.
Cô ta cúi đầu, búi tóc cao ngất ngưởng đã biến thành một mái tóc yêu kiều buông rủ xuống, y phục trên người cô ta cũng trở thành màu hồng.
Lão Triệu ngây người nhìn cô ta, há hốc mồm.
Ngọc khôi tiên biết được tâm niệm của lão Triệu liền gắng sức ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ấy.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, ngũ quan của cô ta đã hoàn toàn trở nên rõ nét, vậy huyết mù vừa nãy chính là lời nguyền máu ở trên người cô ta!
Tôi không khỏi ngạc nhiên, tôi không thể....không thể giúp được sao?
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi đã nhìn thấy rõ, mặc dù lời nguyền máu đã bị phá bỏ, nhưng ngọc khôi tiên lại trở nên yếu ớt rất rõ rệt. Nhìn kĩ chút nữa, tôi đã hiểu, lời nguyền máu được giải thì cô ta mới có thể lộ rõ được chân dung, thế nên mới phá bỏ lời nguyền máu. Chỉ là trật tự bắt buộc để luyện ra cô ta mà thôi.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ánh mắt của lão Triệu ngây ra đó rồi, bởi vì em gái ngọc khôi thực sự quá đẹp.
Ngọc khôi tiên gắp sức kìm nén sự đau khổ tột cùng để nở một nụ cười với lão Triệu, cô ta thật biết cách khiến người khác động lòng, thương yêu mình.
Lão Triệu không ngừng nuốt nước bọt nhìn cô ta, đôi mắt ánh lên sự không nỡ.
Ngọc khôi nữ thấy lão Triệu đã động lòng, liền gắng sức bò về phía lão Triệu rồi đưa tay về phía anh ấy.
Lão Triệu vô thức muốn đi đến kéo lấy tay cô ta, trong miệng còn phun ra câu: “Đừng sợ, anh đến cứu em.”
“Phi ca!”
Khả Nhi hét lớn, tay hất hết nửa bình nước vào mặt lão Triệu.
Lão Triệu bừng tỉnh, rồi tự mắng mình một câu mẹ kiếp, rồi vội vàng thu tay về.
Ngọc khôi tiên nhìn trân trân lão Triệu, không ngừng van nài: “Triệu Phi....Triệu Phi...”
Cô ta khóc rồi, khóc khiến người ta tan nát cõi lòng.
Lão Triệu lại do dự: “Anh....không phải anh không muốn cứu em, nhưng anh cũng không muốn bị em coi như Lỗ Chử* để ăn....em gái ngọc khôi à, tục ngữ có câu,một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. Coi như em giúp anh đi, tha cho anh đi, có được không? Anh cầu xin em đấy....”
(*) Lỗ Chử : (bittern Flapjack) một trong những món ăn đường phố truyền thống nổi tiếng nhất Bắc Kinh, Trung Quốc.
Ngọc khôi nữ khóc như mưa, đau thấu tâm can, không ngừng đập đầu xuống đất, gào khóc thảm thiết.
Lão Triệu bất lực nhìn về phía tôi, nhìn anh ấy như sắp khóc đến nơi: “Thiếu gia, giờ phải làm sao?”
Tôi mặc kệ anh ấy, đây là tính mạng của anh ấy, phải để anh ấy tự gánh.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của ngọc khôi tiên, lão Triệu lại mủi lòng, một lần nữa đưa tay ra: “Chết thì chết! Ông đây mất cái mạng này thì cũng không thể phụ em!”
Dường như ngọc khôi nữ đã nhìn thấy hy vọng, vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay lão Triệu.
Rào một tiếng, Khả Nhi lấy số nước còn lại trong chai đổ hết lên mặt lão Triệu.
Lão Triệu bừng tỉnh, lại tự mắng mình, rồi vội vàng rụt tay lại.
Ngọc khôi nữ phẫn nộ hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, không màng tất cả mà bổ nhào về phía lão Triệu, như muốn nghiến chết tên phụ lòng này.
Lão Triệu bị dọa đến nỗi nhắm tịt mắt lại.
Chính giây phút ngọc khôi tiên nhảy vọt lên không, con kỳ lân ở trước mặt lão Triệu phun ra một ngọn lửa, phù một tiếng khiến cho ngọc khôi tiên bị đốt thành một người lửa. Ngọc khôi tiên kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi quay lại thái cực vị, hỏa diệm trên người cũng dần dần tiêu tan.
Lão Triệu hé mắt ti hí nhìn thấy ngọc khôi tiên đã bị đánh trở về chỗ cũ, lúc này anh ấy mới thở ra một hơi thật dài.
Ngọc khôi tiên đã yếu ớt hơn, cô ta bò trên đất, kho không ngừng, khuôn mặt yêu kiều mỹ lệ đầy bi thương, trên hàng mi dài vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt đầy thương tâm. Nếu như người nào không hiểu mà nhìn thấy được cảnh này thì nhất định sẽ cho là cô gái này đang bị những tên cặn bã làm hại.
Còn chúng tôi có ba người, chính là “Ba tên cặn bã” đó.
Nhưng đây chỉ là vẻ bên ngoài, nhìn ngọc khôi tiên có vẻ rất đáng thương. Nhưng trên thực tế, cô ta đang mê hoặc chúng tôi, chỉ cần cô ta cảm nhận biết được trong lòng chúng tôi rung động thì cô ta sẽ chộp lấy cơ hội để ra tay. Trong ba tên “cặn bã”, thì có tôi và cô ta không phát sinh quan hệ, hơn nữa tôi là thầy phong thủy, thế nên tôi là người không dễ dàng cho cô ta cơ hội nhất. Còn lão Triệu, cô ta đã cố gắng rồi, tiếp theo đó chắc là Châu Thanh.
Trong lòng tôi nghĩ may mà chỉ có tôi là thầy phomg thủy, nếu như ba người đều lý tính giống như tôi, vậy việc này khó để thực hiện. Bởi vì phải cho ngọc khôi nữ cảm thấy có cơ hội thì cô ta mới không ngừng động chân động tay, tấn công trận pháp. Chỉ cần cô ta không ngừng tấn công, sức mạnh của cô ta sẽ bị tiêu hao nhanh chóng, đợi đến khi sức mạnh hao kiệt thì cô ta mới bị đánh hiện nguyên hình.
Quả nhiên, cô ta thở hổn hển một hồi, ánh mắt cô ta lại chuyển đến Châu Thanh.
Trong mắt của Châu Thanh đầy vẻ không nỡ.
Ngọc khôi nữ lại tỏ vẻ vô cùng đáng thương, chìa tay về phía bác ấy.
Châu Thanh do dự hồi lâu rồi thở dài: “Ta sắp 70 tuổi rồi, cũng đã sống hơn quá nửa đời người. Lúc ta trở về làng, chính bí thư đại đội làm mai cho ta với vợ ta, chúng ta không hề không có tình cảm gì trước đó. Ta là phần tử tri thức, còn bà ấy là nông dân, cả đời này chúng ta không cùng chung một lời nói. Aizzz, đời này ta nhiều lần muốn ly hôn, nhưng khi nghĩ đến con thì ta lại không nhẫn tâm....nghĩ đi nghĩ lại, cũng đành thôi...”
Bác già này lại nói với ngọc khôi nữ những lời tri tâm.
Ngọc khôi nữ rất sốt sắng, tay của cô ta run rẩy không ngừng, muốn Châu Thanh nhanh chóng kéo lấy tay cô ta, nhưng bác ấy giống như người bị bệnh nói nhiều, lải nhải nói mãi không thôi.
“Thực ra lúc hơn 40 tuổi, tôi đã yêu một cô giáo viên cùng trường.” Châu Thanh cười đầy ngọt ngào, bắt đầu mường tượng: “Chúng tôi ở với nhau, tám chuyện mãi không dứt, tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi, dường như thời gian không còn tồn tại. Aizz, chỉ đáng tiếc là hồi đó cô ấy là gái đợi gả chồng, còn tôi là hoa tàn có chủ. Mặc dù chúng tôi yêu nhau nhưng sau đó...vẫn phải rời xa. Aizz, trả lại em giọt nước mắt ngày nào, anh đây hận trước khi lấy vợ không gặp được em.....Thật sự ta đã rất hối hận, haizzz....”
“A!” ngọc khôi nữ sốt ruột phát điên rồi, liều mình chìa tay về phía bác ấy.
Châu Thnah lại dửng dưng tiếp tục kể lịch sử phong lưu của mình: “Về sau, tôi lại yêu một em nữ sinh....” , “Ngươi đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Ngọc khôi nữ bất lực gào khóc
Châu Thanh sững lại, lúc này mới định thần lại: “Được rồi, tiếp theo chính là cô. Haizz, mặc dù cô không phải là người phụ nữ thực sự, nhưng cảm giác cô cho ta lại là tuyệt nhất. Ta thật sự hy vọng cô là một cô gái trong hiện thực, nhưng hiện thực luôn làm con người ta thất vọng, cô không phải người, cô chỉ là một...một thứ gì nhỉ?” Bác ấy cố nghĩ ra một định nghĩa: “Thứ gì nhỉ....”
Ngọc khôi tiên phát điên rồi: “Ta giết ngươi!”
Cô ta nhảy lên, bổ nhào về phía Châu Thanh, tiếp đó bị lửa phun ra từ kỳ lân đốt thành người lửa, cô ta lại lần nữa quay lại chỗ cũ.
Ngọc tiên nữ tuyệt vọng rồi, cô ta nằm ở trên đất, nhìn trân trân trên trời, lồng ngực phập phồng, dòng lệ tuôn rơi.
Châu Thanh lại không nỡ: “Aizz, thực ra điều ta muốn nói là cảm giác cô cho ta là tuyệt nhất, dù sao ta cũng sắp 70 tuổi rồi, chi bằng để ta giúp cô, giúp cô sống tiếp.”
Bác ấy đưa tay ra: “Tiểu Ngọc, đến đây!”
“Ông đi chết đi....” Ngọc khôi nữ đau lòng nhắm mắt lại, nước mắt nhạt nhòa.
Khả Nhi ở bên ngoài thực sự không nhịn được nữa rồi, ha ha cười lớn, giơ ngón tay cái về phía Châu Thanh: “Không hổ danh là giáo sư, ngầu lắm! Cao tay!”
Châu Thanh xấu hổ: “Tôi...tôi không có ý đó....tiểu Ngọc, ta thật lòng đó.”
Lúc này, ngay cả lão Triệu cũng không nhịn nổi liền bật cười.
Ngọc khôi nữ yếu ớt giãy giụa bò đi, rất nhanh sau đó, một tiếng rên ư ử rồi ngã nhào ra.
Lão Triệu không cười nữa, vẻ mặt lại trở nên rối rắm.
Châu Thanh vẫn đang đưa tay ra: “Tiểu Ngọc, lại đây!”
Ngọc khôi tiên không tin bác ấy nữa, cô ta lại đưa ánh mắt sang tôi.
Tôi sững lại, trong đầu lập tức hiện lên bức tranh đêm qua, trong lòng đau xót kỳ lạ, ngay lập tức tất cả phòng tuyến trong lòng tôi đều bị phá tan.
“Ngô Tranh....cứu ta.....” Cô ta đau lòng nhìn tôi: “Ta không muốn giết cậu...ta không muốn....”
Tôi cố gắng nói với mình nhất định không được tin, nhưng ý thức của tôi lại rơi vào hoang tưởng, tất cả lý tính của tôi đều vô dụng rồi.
Tôi do dự một chút rồi từ từ đứng lên.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây hết người ra.