Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 48 - Chương 48. Côn Luân Chi Ngọc

Chương 48. Côn Luân chi ngọc Chương 48. Côn Luân chi ngọc

“Thiếu gia! Đừng!” Lão Triệu gọi giật.

Tôi dửng dưng như bánh chưng ngày Tết, bước qua kỳ lân đi đến thái cực vị, chuẩn bị cứu ngọc khôi tiên ra.

Ngọc khôi tiên đáng thương nhìn tôi, rồi đưa tay về phía tôi.

Đúng lúc này, rào một tiếng, Khả Nhi dội hết nửa chai nước vào mặt tôi.

Tôi bừng tỉnh, định quay về chỗ, nhưng không kịp nữa rồi.

Ngọc khôi tiên chộp lấy cơ hội này, nhanh chóng nhảy bổ vào người tôi, biến thành một ánh sáng màu đỏ chui vào trong ấn đường của tôi. Tôi giật thót người, hai tay nhanh chóng chồng lôi quyết, lăn mình trên đất, lăn đến phía trên ngũ lôi trấn linh phù ở thái cực vị.

Tôi chỉ cảm thấy ấn đường của mình bị một trận đau nhói, ngọc khôi tiên thét lên thảm thiết, rồi bắn ra khỏi ấn đường của tôi, cô ta ngã nhào đến trước kỳ lân Khảm vị. Kỳ lân ở Khảm vị phun ra lửa đốt cô ta thành người lửa, nhảy vọt lên không trung rồi bắn về phía tôi.

Theo bản năng tôi né người tránh được, bước qua lão Triệu rồi nhanh chóng quay lại Khảm vị, khoanh chân ngồi xuống, thở hổn hển.

Khả Nhi sợ đơ cả người, lão Triệu sợ ngây cả người, còn Châu Thanh như đang trong mộng, ánh mắt đờ đẫn.

Đến khi tôi quay về vị trí, Khả Nhi lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng chạy đến: “Thiếu gia, cậu thế nào rồi?”

“Tôi không sao...” Tôi lau đi mồ hôi trên trán: “Cầm thêm mấy chai nước lại đây, tôi là người dễ bị cô ta mê hoặc nhất, bây giờ trọng tâm của cô ta là tôi!”

“Vâng!” Khả Nhi quay người chạy đến chỗ xe.

“Thiếu gia, cậu không bị thương chứ?” Lão Triệu sốt sắng.

“Không bị thương!”

“Tại sao cậu lại dễ dàng bị cô ta mê hoặc nhất?”

Tôi đỏ hết cả mặt, nhìn anh ấy một cái: “Bởi vì....bởi vì tôi chưa từng động vào con gái!”

Lão Triệu sững lại: “Vậy tối qua cậu với Khả Nhi...”

“Anh nghĩ đi đâu vậy!” Tôi bất lực: “Tối hôm qua tôi trị thương thế nên cần cô ấy chăm sóc, chúng tôi không có gì cả!”

Lão Triệu hiểu ra: “Ây yo, tôi nghĩ sai rồi.”

Châu Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra thiếu gia là trai tân, thảo nào....thảo nào....”

Tôi ngượng chín mặt, hận không tìm được cái khe nào mà chui vào.

So với hai người họ, lão Triệu là cao thủ tình trường, Châu Thanh là thú đội lốt người làm gương cho người khác, duy chỉ có mình tôi, còn chưa từng nói chuyện yêu đương. Nói bọn họ là trai đểu thì đúng là danh xứng với thực, tính ra thì tôi vẫn bị bọn họ nhìn với ánh mắt đó, nói với ngữ khí đó, ôi cái loại cảm giác này, thật sự...mẹ nó chứ......

Tôi cố gắng bình tĩnh trở lại, không để bản thân mình nghĩ lung tung, ngọc khôi tiên có thể cảm nhận và biết được tâm niệm của chúng tôi, tôi càng loạn thì càng dễ bị cô ta mê hoặc.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn cô ta một cái.

Cô ta cũng đang nhìn tôi.

Lúc này tôi mới nghĩ đến cách mà tôi dạy bọn họ, mắt trợn ngược, phẫn nộ nhìn cô ta.

Cô ta kinh hãi kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng tránh ánh mắt của tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, sự tự tin trong lòng đã được nâng lên, tiếp đó tôi nhắc nhở hai người họ: “Nếu cô ta còn mê hoặc hai người, đừng nhiều lời, trợn mắt nhìn cô ta! Nhớ chưa?”

“Nhớ rồi!” Lão Triệu đáp.

“Nhớ rồi!” Châu Thanh chậm chạp nói theo.

Khả Nhi rất nhanh đã quay lại, ôm theo một thùng nước khoáng, đặt xuống đất, rồi cô ấy nhanh như chớp mở hết mấy chai nước ra.

“Thiếu gia, nước đã đủ!” Cô ấy nói lớn: “Nếu cô ta lại dám mê hoặc cậu, tôi sẽ cho cậu tắm luôn!”

Tôi hít lấy một hơi thật sâu, gào lên một tiếng: “Được!”

Ngọc khôi tiên trong trận pháp tuyệt vọng rồi.

Nhưng vẫn là câu nói đó, sự tuyệt vọng của cô ta chỉ là giả tạo, chính là chưng ra để cho ba tên “cặn bã” chúng tôi xem.

Hai tiếng tiếp theo, cô ta đã thử mấy chục lần, sau mỗi lần cô ta lại càng yếu đi, nhưng cô ta lại càng kiên trì. Lão Triệu sáu lần suýt chút nữa thất thủ, Châu Thanh thì khoa trương, mỗi lần đều thật tâm thành ý muốn cứu cô ta, còn tôi thì biến thành cấm địa mà ngọc khôi tiên không dám động tới.

Khả Nhi ngồi lên thùng nước, nước dùng sắp hết rồi.

Cô ấy mở nốt mấy chai cuối cùng, rồi lại ra xe lấy thêm thùng nữa.

Trên đường đến Đông Bình, lúc chúng tôi đổ xăng ở khu dịch vụ, tôi đã nhờ Triệu thổ hào chuyển ba thùng nước lên trên xe. Thế nên nước cũng đủ dùng, chỉ là vất vả một chút cho Khả Nhi. Nhìn thấy ngọc khôi tiên trong trận pháp ngày càng yếu, chỉ cần đến trời sáng, cô ta nhất định bị đánh hiện nguyên hình.

Tôi nhìn ra chỗ xa xa, ánh bình minh chiến thắng không còn xa nữa.

Cuối cùng, sau một đòn tấn công mạnh mẽ, ngọc khôi tiên ngã nhào xuống. Lần này, cô ta yếu ớt tột cùng, không đứng nổi lên nữa. Tôi không dám đắc ý, chỉ nhìn kỹ ánh sáng trên người cô ta, nó xuyên qua y phục, ánh sáng màu đỏ trên người ngày càng nhạt dần. Tiếp đó, y phục của cô ta cũng trở thành màu xanh lá cây nhạt, khuôn mặt cũng trở nên trẻ hơn, từ một người con gái mười tám mười, chín tuổi đã biến thành một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi.

Trông cô ta như vậy đẹp hơn nhiều.

Lão Triệu nhìn chằm chằm, không ngừng chảy nước miếng: “Ôi mẹ nó, Loli à....”

Mắt của Châu Thanh ngây ra: “Mỹ nhân...mỹ nhân à!”

Ngọc khôi tiên không quan tâm tới bọn họ, cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy sự oan ức và không nỡ.

Tôi vội vàng trừng mắt.

Cô ta lại đau đớn rên ư ử, nhưng không tránh ánh mắt của tôi, ngược lại cô ta còn cười với tôi.

“Ta sắp tiêu tan rồi, cậu được như ý rồi....” Cô ta buồn bã nhìn tôi: “Nếu như năm đó, người mà ta gặp là cậu thì ta nhất định cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cậu, làm hộ pháp của cậu, gánh hết tai họa cho cậu...chỉ đáng tiếc, người ta gặp lại là Ngọc Thanh Tử....”

“Ngọc Thanh Tử?” Tôi sững lại: “Cô....”

Cô ta cúi đầu, lặng lẽ chảy nước mắt: “Ta là linh ngọc ở Côn Luân, sau khi tự thành hình thì chỉ nhận một người làm chủ. Lúc chủ nhân của ta quy tiên, ta vẫn chưa thành hình. Hai trăm năm sau, ta hút linh khí của đất trời tu thành hình nhân. Ngọc Thanh Tử đó là người kế thừa pháp môn của chủ nhân ta, nhưng lại muốn chiếm hữu ta, ta không chịu theo hắn, hắn liền lấy huyết khí để tu luyện bản thể của ta, khiến ta đánh mất đi bản tính, với mục đích muốn chiếm đoạt ta....”

Cô ta ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn tôi: “Ta không muốn giết người, nhưng bị huyết khí khiến ta khát máu....Lãn đạo gia không hỏi thị phi liền dùng lời nguyền máu phong ấn ta một nghìn năm. Mặc dù ta là đá ở Côn Luân, ta cũng biết con người tự ái, được đất trời sinh ra và bị diệt đi. Ta không tự ái cũng chẳng dễ bị diệt, chỉ là ta sinh ra vì đất trời, nhưng lại không có duyên với nhân gian..”

Cô ta gắng sức ngồi dậy, chỉnh lại y phục trên người, mái tóc rối tung, mắt nhìn về phía Côn Luân xa xa, dường như đã trút được gánh nặng, nước mắt chứa chan, nở một nụ cười thanh thản.

“Ngô Tranh, chúng ta có duyên gặp nhau, đó là phúc của ta..” Cô ta nhắm mắt lại rồi cúi đầu, nước mắt chảy dài.

Tôi rối trí nhìn cô ta, tim tôi run rẩy.

Cô ta đã diễn kịch hết cả buổi đêm, nhưng tôi biết những lời nói lúc nãy đều là thật. Từ lúc trận pháp bắt đầu cho đến bây giờ, ngọc khôi tiên không ngừng quằn quại, thực ra cơ thể của cô ta đã bị hủy hoại mấy lần rồi, mỗi lần bị hủy hoại như thế thì càng tiếp cận gần hơn bản ngã của cô ta.

Sau khi huyết khí làm dơ bẩn linh tính của cô ta và cả lời nguyền máu phong ấn đều tiêu tan, thì diện mạo vốn có của cô ta chính là cô thiếu nữ này. Lúc này cô ta thánh thiện như tuyết, không một chút phong trần, trong sáng như một tiên nữ, một tiên nữ chính hiệu. Đây là giây phút cuối cùng của cô ta, một lúc nữa thôi cô ta sẽ bị đánh trở lại nguyên hình.

Nhưng trong giây phút này tôi lại do dự.

Nhớ lại hai ngày này, tôi dùng bùa giấy, kết quả là luôn bị động. Còn cô ta, mặc dù bị lời nguyền máu phong ấn nhưng sức mạnh của cô ta mạnh vô cùng, cô ta giết lão Triệu có thể là do không còn cách nào khác. Như tối hôm qua, nếu như muốn có được tôi thì đối với cô ta mà nói, không phải là không thể.

Tôi thà tin tưởng, mặc dù cô ấy bị huyết khí làm dơ bẩn , đánh mất đi bản tính nhưng sự lương thiện trong thiên tính của tô ta vẫn tồn tại. Bởi vì tôi nhớ ánh mắt cô ta nhìn tôi, ánh mắt đó, hoàn toàn không phải cô ta lúc bình thường.....

Tôi vẫn nên tiếp tục lý tính, đánh cô ta trở về nguyên hình?

Hay đánh như vậy thôi, cho cô ta một cơ hội?

Trái tim tôi có chút rối loạn.

“Thiếu gia, hay là.....” Lão Triệu do dự: “Cho cô ấy một cơ hội?”

“Đúng vậy, thiếu gia!” Châu Thanh cũng xin cho cô ta: “Tiểu Ngọc biết sai rồi, cậu cho cô ấy một cơ hội đi, cô ấy là một đứa trẻ ngoan....” , “Ta không phải tiểu Ngọc” Cô ta bình thản nói: “Thứ các ngươi gặp trong mơ là huyết khí trên người ta. Huyết khí đó vốn là nữ đệ tử của Ngọc Thanh Tử, họ Trần, tên Ấu Vi. Ban đầu Ngọc Thanh Tử và Ấu Vi quan hệ mờ ám, nhưng không lâu sau Ấu Vi lại lén lút quan hệ với sư huynh, rồi cùng nhau chạy ra khỏi sơn môn. Ngọc Thanh Tử đuổi kịp bọn họ rồi giết chết, đánh cho linh hồn tan biến, khiến hai người họ hồn phách tiêu tan, mãi mãi không được đầu thai. Sau đó, hắn lấy máu của Ấu Vi và dùng huyết khí của cô ấy tu luyện ta, như vậy mới khiến ta.....”

Cô ta mở mắt nhìn hai người họ rồi mỉm cười: “Người cùng giường chung gối với hai người là cô ấy, nhưng....” Cô ấy quay đầu nhìn về phía tôi, nhưng lại không nói gì.

Khả Nhi đột nhiên hiểu ra: “Vậy người lên giường với thiếu gia chúng tôi là cô sao?”

Người thiếu nữ đó không nói gì, thở dài rồi cúi đầu xuống: “Trong sáng thiên chân, thiếu niên như ngọc, sao lại không khiến người ta say mê chứ? Nhưng lại vô duyên, không còn tơ tưởng nào khác, các người hãy tiễn ta về Côn Luân đi.....”

Bóng hình của cô ta ngày càng nhạt dần, từ từ biến thành một luồng ánh sáng trắng, tan vào trong hạt giống rồi biến mất.

Tôi nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu: “Chúng ta về nhà thôi.......”

Bình Luận (0)
Comment