Trời sáng, chúng tôi rời khỏi Đông Bình, bắt đầu quay về Yên Kinh.
Trên đường, lão Triệu lặng lẽ nói cho tôi biết anh ấy mua lại hạt giống đó từ tay Trương Nhị Cẩu.
“Anh mua lại làm gì?” Tôi không hiểu.
“Tôi muốn tìm người mài giũa rồi tặng cậu” Anh giải thích: “Cô nương đó cũng không tồi, giữ lấy làm kỷ niệm đi.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Tôi nói: “Anh không quên được cô ta thì giữ lại cho mình đi.”
Lão Triệu cười: “Không phải cô nương nhà người ta đã nói rồi sao? Người tôi ngủ cùng là Trần Ấu Vi, người ngủ cùng cậu mới là cô ta, cô nương đó là người trong trắng, cậu không cần nghi ngờ đâu. Thiếu gia, hạt giống này có thể làm ra nhiều thứ đẹp lắm, cậu nhìn xem cậu có muốn mặt dây chuyền bằng ngọc không? Hay muốn làm một đôi vòng tay nhỏ? Hay là một chiếc nhẫn?”
Tôi câm nín, trong lòng tôi rất khó chịu.
Anh ấy không thấy tôi nói gì thì lại nói tiếp: “Cậu nhìn xem, mặt dây chuyền bằng ngọc thì cậu có thể đeo; vòng tay nhỏ thì có thể tặng bạn gái; còn nhẫn thì mình đeo hoặc tặng người khác cũng được. Ý của tôi là như vậy, mặc dù cô nương đó không còn nữa, nhưng tiên nữ ở trên hạt giống này vẫn còn, chi bằng chúng ta cắt nó ra làm mặt dây chuyền bằng ngọc, cậu thấy thế nào?”
“Anh đừng mở miệng ra là cô nương không còn nữa, cần gì phải nói sến sẩm như vậy?” Tôi bất lực: “Cô ta không phải cô nương, cô ta chỉ là một miếng ngọc thông linh thành linh thể mà thôi.
Lão Triệu nhìn tôi sâu xa, cười đầy thâm ý: “Thiếu gia, tôi luôn cảm thấy cậu và cô ta không kết thúc như vậy đâu, duyên phận của hai người không nông thư thế được. Như vậy đi, chuyện này tôi lo, nhưng cậu đừng hiểu nhầm. Đây không phải thù lao tôi nhờ cậu giúp việc, đây chỉ là món quà nhỏ của tôi, là tâm ý của tôi, được không?”
Nếu như tôi từ chối thì có chút cao ngạo.
“Được, vậy cảm ơn anh.” Tôi nói với anh ấy.
Lão Triệu rất nghiêm trang: “Thiếu gia, cậu là thần tượng của tôi, nếu khách khí như thế thì tôi đau lòng lắm đấy!”
Tôi bật cười: “Được rồi.”
“Như vậy mới đúng!” Lão Triệu cười , rồi quay sang dặn dò Khả Nhi: “Khả Nhi, anh cho cô nghỉ phép một tuần, nghỉ ngơi cho tốt rồi quay lại làm việc!”
“Vâng ạ!” Khả Nhi phấn khích, hỏi tôi: “Thiếu gia, mấy ngày này cậu có việc gì không? Nếu không bận gì thì chúng ta đi chơi đi?”
“Tôi không đi đâu.” Tôi hắt xì một cái: “Quay về sẽ phải ngủ mất mấy ngày......”
“Liệu tối nay cậu có đau đầu không?” Khả Nhi lo lắng.
“Tôi cũng không biết....” Tôi nhìn ra bên ngoài: “Không cần lo lắng cho tôi, cậu cũng vất vả hai ngày nay rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Khả Nhi muốn nói tiếp nhưng lại thôi, cắn nhẹ lấy môi mình.
Lão Triệu nhìn hai chúng tôi, biết ý liền cười: “Tối nay tôi mời cơm, gọi thêm em gái tôi tới nữa, chúng ta đi ăn lẩu, coi như để chúc mừng!”
Tôi không nói gì.
Khả Nhi nhìn tôi: “Thiếu gia? Ý cậu thế nào?”
Tôi mỉm cười: “Được!”
Khả Nhi cũng cười: “Vâng! Vậy để tôi chọn địa điểm, tối hôm nay chúng ta làm thịt Phi ca một bữa!”
“Nha đầu thối! Nói như kiểu anh đây kẹt sỉ không bằng! Anh cho cô thiệt bao giờ chưa?” Lão Triệu không thích nghe nữa.
“Xì! Anh nghĩ anh không kẹt sỉ à? hôm qua ăn cơm ở bên đường là em trả tiền đấy, anh đâu có thanh toán cho em!” Khả Nhi gay gắt đối đầu.
“Hê! Đấu nhau à? Thanh toán! Chút nữa để cô thanh toán hết! Cô nghỉ phép xong thì đừng quay lại nữa, tôi sa thải cô!”
“Sa thải thì sa thải! Bây giờ em có 20 vạn rồi, bổn cô nương tự khởi nghiệp!”
“Cô sao? Ha ha!’
“Ha cái gì mà ha, chút bản lĩnh đó của anh, em đã sớm học được rồi! Em là Chu Bát Giới đình công, không hầu hạ nữa!”
.......
Hai người họ lại bắt đầu rồi.
Nghe hai người đó cãi nhau mà trong lòng cảm thấy vô cùng yên tâm.
Sau khi quay về Thượng Kinh, lão Triệu đã gọi Đường Tư Giai đến, chúng tôi cùng nhau ăn lẩu. Ăn xong, Khả Nhi tự mình gọi xe rồi đi mất, Đường Tư Giai thì đưa tôi về nhà.
Tôi pha lấy một bình trà, muốn nói chuyện với chị ấy nhưng đợi khi được trà thì đã hơn 10 phút rồi, tôi cũng không nói lời nào.
Tôi không biết nên nói gì.
Đường Tư Giai biết được tôi có tâm sự, chị liền đứng dậy ngồi bên cạnh tôi: “Sao thế?”
“Em....ngày hôm đó em...” Tôi không biết nói như thế nào.
“Em làm sao?” Chị chăm chú nhìn tôi.
Mặt tôi lại nóng bừng bừng, mặt đỏ ửng nhìn chị: “Đêm ngày hôm đó em mơ thấy ngọc khôi tiên..”
“Sau đó thì sao?” Chị hỏi.
“Sau đó....sau đó...” Tôi cúi mặt xuống, cười ngượng ngùng.
Tự nhiên cảm thấy mình thật vô vị, lại đi kể chuyện này với chị làm gì không biết?
Đường Tư Giai rất thông minh, rất nhanh chị đã hiểu ra: “Không phải em với cô ta....như vậy chứ?”
Tôi trầm lặng rất lâu rồi lắc đầu: “Không có như vậy....em không có ý khác, chỉ là muốn nói với chị....em không có ai để kể, chỉ có mình chị thôi....”
Đường Tư Giai cười ấm áp: “Được, vậy em kể cho chị đi.”
Tôi hít lấy một hơi thật sâu, kể từ chuyện ngày hôm đó đi cùng Khả Nhi đến nhà lão Triệu, kể cho chị nghe một lượt những gì xảy ra hai ngày qua.
Đường Tư Giai chăm chú nghe, từ đầu chí cuối không hề ngắt lời tôi.
Kể xong tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều.
“Liệu chị không cười em chứ?” mặt tôi đỏ ửng.
Đường Tư Giai mỉm cười: “Em nên có một cô bạn gái.....”
Tôi lắc đầu: “Em không có bạn gái, không có cơ hội đó, và cũng không có suy nghĩ đó. Chỉ là em cảm thấy chuyện này khiến em có chút trống rỗng, giống như... tình cảm quý giá thuộc về người bạn gái của em, nhưng được cô ấy cảm nhận được từ trước. Thế nên trong lòng em có chút khó chịu, nhưng lại không nói ra được khó chịu như thế nào.....” Tôi cười bất lực, đôi mắt ươn ướt.
“Là một thầy phong thủy, em đã rất giỏi rồi, thật sự” Đường Tư Gia nhìn tôi đầy chân thành: “Nhưng là một người con trai, em mới có 18 tuổi thôi, 18 tuổi....”
Chị nắm lấy tay tôi: “Em đừng nghĩ quá nhiều, cảm giác yêu đương không thể bắt chước được, hơn nữa còn là mối tình đầu? Ngọc Nhi cô nương đó chỉ là làm cảm động sự lương thiện của em mà thôi, tình yêu của em chỉ thuộc về em và bạn gái tương lai của em, không ai có thể cảm nhận được trước, cô ấy cũng không thể làm được. Tin chị, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi, được không?”
Tôi nước mắt lưng tròng, miễn cưỡng nở một nụ cười, lẳng lẽ ngật đầu.
Chị sà đến, đau lòng ôm chặt lấy tôi.
Lúc đó, đột nhiên tôi cả thấy mình giống như một đứa trẻ, cuối cùng cũng phải đối mặt với sự yếu đuối của bản thân. Thôi thừa nhận, lời nói cuối cùng của thiếu nữ đó thực sự đã cảm động được tôi, tôi rất đồng cảm với cô ta, rất tiếc nuối cô ta. Tôi thật sự đã động lòng, đã muốn dừng lại trận pháp nhưng tôi không thể đùa với sinh mạng của mọi người. Lúc tôi đang rối như tơ vò thì cô ta biến mất. Từ giây phút đó trở đi, ngoài sự tiếc nuối và tự trách ra thì tôi có chút thất vọng. Loại cảm xúc này chôn sâu trong lòng tôi, dày vò tôi cả ngày.
Bây giờ tôi đã nói ra rồi, trong lòng cũng thoái mái hơn nhiều.
Chuyện ngọc khôi tiên đã kết thúc hoàn toàn.
Đường Tư Giai đã ở lại cùng tôi một đêm, đương nhiên là chúng tôi ngủ riêng. Ngủ đến nửa đêm, đầu tôi lại rất đau, nhưng tôi không làm kinh động đến chị ấy, tự mình ngồi dậy điều nội khí trị thương, một lúc rất lâu sau mới ngủ tiếp. Ngày thứ hai, chị dậy sớm làm bữa sáng cho tôi, ăn xong chị mới đi đến công ty.
Chị đi rồi, tôi lại đi ngủ hết cả ngày, ngủ đến sáng ngày thứ hai mới tỉnh dậy.
Mở điện thoại lên xem thì thấy Đường Tư Giai đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Tôi trả lời chị rồi bước xuống giường đi vào nhà tắm.
Từ sau khi Hạ Lâm tìm đến, tôi đã muốn nghiên cứu mật thuật của nửa quyển sách kia. Trước đây là không có tiền ăn cơm thế nên không dám bắt đầu. Bây giờ trong thẻ của tôi có 1,7 triệu Nhân dân tệ, vấn đề ăn no đã được giải quyết, tôi cũng nên nghiêm túc nghiên cứu thiên cơ mật thuật mà ông nội để lại.
Tôi chuẩn bị tắm một cái, ăn bát mì tôm, sau đó bắt đầu học. Trải qua chuyện của Đường Tư Giai và Triệu thổ hào, tôi nhận thức được sự thiếu sót lớn nhất của bản thân, đó là tu luyện nội công chưa đủ. Tu luyện mật thuật trong quyển sách đó chắc có thể nâng cao nội công của tôi lên mấy cấp. Như vậy, về sau làm việc tôi sẽ không đau đầu nữa.
Tôi ngày càng hưng phấn, giống hệt như sắp đi hẹn hò, vui cực kỳ.
Đang tắm thì bên ngoài có người gõ cửa.
Tôi ngây ra một lúc rồi lấy khăn tắm lau khô người, mặc quần áo vào rồi đến cửa nhòm xem. Bên ngoài có mấy người mặc đồ đen đeo kính đen. Những người này toát ra vẻ ỷ mạnh hiếp yếu, người đàn ông dần đầu có để râu, đeo hoa tai vàng, mặc dù đã đeo kính đen, nhưng tôi cũng có thế nhìn thấy thần sắc trong ấn đường của anh ta.
Người này có tà khí rất nặng, có tướng thanh long hàm huyết. Thứ gọi là thanh long hàm huyết hoành dũng , mã đầu đới kiếm xuất tướng môn. Những người nào có mệnh bàn là mã đầu đới kiếm và tướng thanh long hàm huyết, thế lớn sát khí nặng chính là người trong giới quân đội, thế nhỏ sát khí yếu thì là người trong giang hồ. Người này có sát khí nặng thế nhỏ, nương nhờ vào người khác để sống, có mệnh vì người khác mà vào sinh ra tử. Thế nên anh ta chỉ có thể là người giang hồ.
Nhưng vấn đề là người giang hồ tìm tôi làm gì?
Tôi đay tay ra mở cửa: “Các anh là?”, “Là Ngô Tranh thiếu gia phải không?” Người đàn ông hỏi.
“Là tôi.”
Anh ta tháo kính ra rồi chìa tay về phía tôi: “Chào Ngô thiếu gia, tôi tên là Trần Siêu, chủ tịch tập đoàn của chúng tôi muốn mời cậu uống trà, liệu có tiện không?”
“Chủ tịch tập đoàn của các anh?” Tôi sững lại.
“Chủ tịch tập đoàn của chúng tôi là Quách Chính, là người đứng đầu của tập đoàn xây dựng Đông Dương” anh ấy giới thiệu.
“Chú ấy tìm tôi có chuyện gì?” Tôi hỏi.
Trần Siêu mỉm cười: “Thiếu gia yên tâm, chủ tịch của chúng tôi không có ý gì khác, mời cậu qua đó chỉ là muốn làm quen, kết bạn mà thôi.”
Anh ta nói rất bình thản, nhưng ánh mắt của anh nói với tôi rằng ông chủ của anh ấy tìm tôi tuyệt đối không chỉ đơn giản là kết bạn, có lẽ ông ấy đang gặp chuyện rất gấp.
Ông nội thường nói, gấp rút cứu người là bổn phận của thầy phong thủy. Xem ra việc học hành của tôi chỉ có thể lùi lại mấy ngày nữa mới bắt đầu được.
Tôi trầm tư giây lát rồi gật đầu: “Các anh đợi tôi một chút.”
“Dạ được, thiếu gia.” Trần Siêu thở phào nhẹ nhõm: “Chúng tôi đợi cậu ở dưới lầu.”
Tôi không nói gì, rồi đóng cửa lại đi vào phòng ngủ, chuẩn bị quần áo thay.
Lúc này, bên ngoài có một trận cuồng phong thổi đến, chú bồ câu của hàng xóm đâm cái rầm vào cửa sổ nhà tôi. Chú bồ câu quẫy vài cái rồi bay đi, để lại trên cửa sổ nhà tôi một vệt máu.
Tôi chột dạ, lập tức hiểu ra...