Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 50 - Chương 50. Quân Tiểu Thư

Chương 50. Quân Tiểu Thư Chương 50. Quân Tiểu Thư

Ông nội từng nói, một đời người, quẻ có thể tính chính xác có hạn. Tôi luôn nhớ những điều này, cho nên bất kể phải đối mặt với tình huống nào, cũng cố gắng không dùng quẻ, tránh đến khi già rồi, quẻ không đủ dùng. Cố gắng tránh đi, không có nghĩa là hoàn toàn không cần, giống như dị tượng chim bồ câu đụng đầu chảy máu này, bên trong ắt có huyền cơ, lúc này dùng quẻ cũng là một loại bản năng.

Bồ câu là chim muông, thuộc mệnh mộc, máu lại li hỏa, có gió lớn thổi bồ câu đập vào cửa sổ phòng tôi, đụng ra máu, đây là một dạng bí quẻ*, ý nói Trần gia nhìn thì hưng thịnh phát đạt, hào phú một vùng, tiền đồ như gấm, trên thực tế sự nghiệp mặc dù hưng vượng, nhưng đàn ông không nhiều, gia trạch không yên, lại có con cháu trêu chọc linh thể, phải đoạn tử tuyệt tôn.

*Một loại quẻ, là quẻ thứ 22 trong 64 quẻ của Kinh dịch,

Tôi yên lặng nhìn vết máu trên cửa sổ, đụng mạnh thế này, xem ra linh thể kia oán khí rất nặng đây.

Tôi không muốn nghĩ sâu xa, thay quần áo xong, tới phòng khách uống một ly nước nóng rồi mới đi ra mở cửa.

Trần Siêu cười với tôi một tiếng: “Thiếu gia.”

“Đi thôi.” Tôi nhàn nhạt nói.

“Được!”

Tôi đi theo bọn họ xuống lầu, lên một chiếc xe sang trọng, trước sau hai hộ vệ rời khỏi tiểu khu.

Lớn thế này, lần đầu tiên cảm giác có thể diện đến vậy.

Tôi không có hứng thú với xe, thương hiệu gì đều không biết, nhưng ít nhất cũng nhận ra. Xe Đường Tư Giai không tệ, xe của Triệu thổ hào cũng rất tốt, nhưng xe bọn họ đều là xe việt dã. Chiếc xe của Trần Siêu có rèm che, trên ti vi thường thấy, hình như tên là Huyễn Ảnh.

Ra khỏi tiểu khu, xe chúng tôi ra tới Ngũ Hoàn, lái về phía bắc.

“Thế này là đi đâu?” Tôi hỏi Trần Siêu.

“Đi Tiểu Thang Sơn.” Trần Siêu nói: “Ở đó chủ tịch chúng tôi có một ngôi biệt thự, ngài ấy đang ở đó chờ cậu.”

“Biệt thự?” Tôi nghĩ một lúc: “Không phải chỉ có một mình ông ấy đúng không? Còn có ai nữa?”

Trần Siêu khẽ mỉm cười: “Thiếu gia đừng vội, đến rồi cậu sẽ biết.”

Tôi gật đầu, nhàn nhạt nói: “Được.”

Nếu anh ta không muốn nói, tôi cũng không hỏi nhiều, rốt cuộc là chuyện gì, đến rồi sẽ biết.

Ước chừng một giờ đồng hồ, đoàn xe đi vào một khu biệt thự sang trọng, đi dọc theo con đường bóng cây xanh mát, tới trước một tòa biệt thự rất đẹp. Có một cô gái đã ở đó chờ sẵn, thấy đoàn xe đi tới, cô ấy đi về phía chúng tôi.

Tôi nhìn biệt thự sau lưng cô gái, cảm giác như mình vừa đến trường thi.

Trần Siêu xuống xe, mở cửa cho tôi: “Thiếu gia, đến nơi rồi!”

Tôi xuống xe, ngẩng đầu lên, cô gái đã tới trước mặt.

“Quân tiểu thư.” Trần Siêu rất cung kính với cô gái: “Vị này chính là Ngô Tranh thiếu gia.”

Cô gái nhìn tôi, đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên là Quách Thần Quân.”

“Quân tiểu thư là con gái Chủ tịch chúng tôi, cũng là phó giám đốc Tập đoàn xây dựng Đông Dương.” Trần Siêu giới thiệu.

Tôi bắt lấy tay cô: “Chào chị, tôi là Ngô Tranh.”

Quách Thần Quân hơn 20 tuổi, tóc ngắn, vóc người thon dài, gương mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, mắt trái còn có một nốt ruồi giọt lệ, khí chất cao quý, nét mặt lạnh lùng, rất đẹp.

Tôi phát hiện gần đây tương đối có duyên với những cô gái tóc ngắn, Đường Tư Giai tóc ngắn, Khả Nhi cắt đầu nam, đến Quách Thần Quân gặp hôm nay cũng lại là tóc ngắn, ba cô gái khí chất khác nhau, nhưng có một điểm tương tự, đều là mỹ nữ.

“Cha tôi ở bên trong, chúng ta vào thôi.” Quách Thần Quân nói.

“Được.” Tôi gật đầu.

Chị ấy dẫn tôi cùng Trần Siêu vào biệt thự.

Biệt thự Quách gia rất sang trọng, phòng khách lớn, trên ghế salon có một người trung niên độ 50 tuổi và một ông già đang uống trà, nhỏ giọng trò chuyện.

Quách Thần Quân dẫn tôi vào phòng khách, đi tới trước mặt người trung niên: “Cha, người đã tới rồi.”

Người trung niên ngẩng đầu nhìn tôi, không nhịn được nhướng mày: “Vị thành niên?”

Ông già bên cạnh ông ta sáng mắt lên: “Không sai, chính là cậu ấy!”

Tôi nhìn ông già kia, chân mày không kìm được nhướng lên: “Là ông?”

Ông già này không phải ai khác, chính là người mấy hôm trước tới nhà tôi đòi học tập, bị tôi đuổi đi.

Trương Tuấn cười ha hả đứng lên, ôm quyền với tôi: “Thiếu gia, nhanh như vậy đã gặp lại tôi, không nghĩ tới chứ?”

Ánh mắt tôi lạnh lẽo, nhìn người trung niên bên cạnh ông ta, lại nhìn Quách Thần Quân và Trần Siêu, hỏi Trương Tuấn: “Ông có ý gì?”

“Thiếu gia, đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác.” Trương Tuấn cười một tiếng, nhìn người trung niên bên cạnh: “Để tôi giới thiệu một chút, vị này là Quách tiên sinh, ông chủ Tập đoàn xây dựng Đông Dương. Quách Tiên Sinh, cậu thiếu niên này chính là truyền nhân của Ngô Tứ gia, Ngô Tranh thiếu gia!”

Quách Chính đứng lên, quan sát tôi một hồi, trong mắt toát ra vẻ không tín nhiệm và khinh thường.

Quách Thần Quân bên cạnh chau mày, nhỏ giọng nhắc nhở ông ta: “Cha, cậu ấy là khách.”

Lúc này Quách Chính mới hắng giọng, nhàn nhạt nói: “À, ngồi đi.”

Tôi bất động, trong lòng không thoải mái.

Trương Tuấn cười đi tới: “Thiếu gia! Nào nào nào, ngồi đi! Chúng ta ngồi xuống uống trà.”

Tôi nhìn bàn trà nhỏ, chỉ có hai cốc: “Ông đi một vòng tìm tôi tới đây, không phải để trút giận chuyện hôm đó chứ?”

“Ai nha, xem cậu nói kìa, sao có thể chứ?” Trương Tuấn cười nói: “Thiếu gia, cậu ngồi xuống đã, Quách tiên sinh quả thực muốn làm quen với cậu, chúng ta cùng kết bạn.” Tôi gạt tay ông ta, xoay người ra ngoài.

Trần Siêu ngăn tôi lại: “Thiếu gia, cậu đừng kích động.”

“Tránh ra!” Tôi nhìn anh ta chằm chằm.

“Cậu là khách của chủ tịch, chủ tịch còn chưa nói, cậu không được đi.” Giọng Trần Siêu trở nên cứng rắn.

“Trần Siêu! Nói chuyện kiểu gì đó!” Quách Thần Quân vội đi tới gạt tay anh ta ra, giọng hòa hoãn nói với tôi: “Cậu đừng nóng giận, cha tôi không có ý gì, nếu đã tới, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút, uống chén trà, được không?”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Không được!”

Quách Thần Quân cau mày: “Cậu!”

“Cửa Quách gia nhà các người cao, dù xảy ra chuyện, có Trương lão tiên sinh đây là đủ rồi.” Tôi cười nhạt: “Tôi chưa ăn cơm, còn phải về nhà nấu mỳ, không tiếp!”

Nói xong, tôi vòng qua chị ta, đi về phía cửa.

Trần Siêu kéo tôi lại: “Cậu không được đi!”

“Trần Siêu cậu làm gì thế?” Quách Thần Quân nổi giận: “Buông cậu ấy ra!”

Tôi lạnh lùng nhìn Trần Siêu, siết chặt quả đấm.

Trần Siêu không dám không nghe, anh ta nhìn Quách Chính ngồi trên ghế salon, thấy ông ta không nói lời nào, không thể làm gì khác đành buông tay.

Tôi tiếp tục đi về phía cửa.

Lúc này, Quách Chính vẫn một mực im lặng bỗng cất tiếng: “Cậu thật sự có bản lĩnh sao?”

“Không có.” Tôi bỏ lại một câu, ra khỏi cửa Quách gia.

Bên trong phòng khách lặng yên như tờ, tất cả mọi người đều lúng túng.

Ra tới bên ngoài, ba tên thủ hạ của Trần Siêu nhìn tôi, sửng sốt, một trong số họ vội vàng chạy tới: “Thiếu gia, có chuyện gì thế?’’

Tôi không để ý, trực tiếp vòng qua anh ta.

Lúc này, Quách Thần Quân đuổi tới: “Ngô Tranh, cậu chờ một chút!” Tôi không để ý, tiếp tục đi về phía trước.

Trương Tuấn cũng đuổi theo: “Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu đừng hiểu nhầm! Quách tiên sinh không có ý đó.”

Tôi vẫn không để ý.

Quách Thần Quân đuổi kịp tôi, kéo cánh tay tôi lại, không nhịn được giải thích: “Ngô Tranh, cậu đừng giận, cha tôi tính tình là như vậy, không phải cố ý đối đầu câu, thật đấy! Aizz cậu chờ một chút, nghe tôi nói có được không?”

Tôi dừng bước, lạnh lùng nhìn chị ta.

“Cậu đừng nóng, tôi đảm bảo với cậu, cha tôi không có ý xem thường cậu.” Chị thành khẩn nhìn tôi: “Trở về với tôi, được không?”

Lúc này Trương Tuấn cũng đuổi tới, kéo tôi lại, thở hổn hển: “Thiếu…thiếu gia…cậu đại nhân đại lượng, chuyện Quách gia…Tôi không giải quyết được…Mới vừa rồi là hiểu lầm, cậu giúp Quách tiên sinh một tay…”

Đang nói, Trần Siêu đi ra, hô với Quách Thần Quân: “Quân tiểu thư, chủ tịch nói, cậu ấy muốn đi thì đi, không cho phép ai được cản! Chủ tịch bảo cậu ấy về luôn đi!”

“Anh nói vớ vẩn gì thế?” Quách Thần Quân nóng nảy: “Cậu ấy là khách, sao có thể nói chuyện như cách nói với người nhà được?”

“Thật xin lỗi Quân tiểu thư, tôi chỉ truyền đạt lại lời chủ tịch.” Trần Siêu nói.

Tôi nhìn Quách Thần Quân, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, tiếp tục đi về phía trước.

“Trần Siêu anh!” Quách Thần Quân tức giận giậm chân, xoay người đuổi theo tôi.

Trương Tuấn chỉ Trần Siêu, kích động run lẩy bầy: “Cậu…các người thật là…Ai….”

Ông ta thở dài, quay người đi tìm Quách Chính.

Quách Thần Quân đuổi kịp tôi: “Cậu đừng đi được không? Xin lỗi, tôi thay cha tôi xin lỗi cậu!”

“Không cần.” Tôi lạnh lùng nói.

“Vậy cậu chờ tôi một chút, tôi lái xe đưa cậu về!” Chị kéo tay tôi, lo lắng nói: “Cậu chờ tôi một chút được không? Nơi này xa thành phố, không có xe bus, cũng không dễ gọi xe, không lẽ cậu muốn đi bộ về?”

Tôi không để ý đến chị ta, gạt tay ra, phăm phăm đi về phía trước.

Nói thật, tôi cũng không biết phải về thế nào, tôi chỉ biết, ở đây quá nhục nhã! Một khắc tôi cũng không muốn đơi, phải về, nhất định phải về!

Quách Thần Quân một mực đi theo tôi, vẫn không khuyên được.

Khúc cua giao lộ đột nhiên xuất hiện hai chiếc xe, đi sượt qua vai tôi, rất nhanh dừng lại, cửa sau xe hạ xuống, một người phụ nữ nhìn tôi, cao giọng hỏi: “Aiz, có phải cậu là Ngô Tranh?”

Tôi quay đầu nhìn, lập tức ngây ngẩn.

Bình Luận (0)
Comment