Quách Thần Quân cũng ngây ngẩn, bởi vì người nói chuyện với tôi không phải ai khác, chính là bà chủ của Đường Tư Giai, Đỗ Lăng.
Đỗ Lăng thấy tôi không nói gì, cười cười, mở cửa xuống xe đi tới.
Thấy chị đi xuống, hai nữ vệ sĩ cũng xuống xe theo.
“Chào Đỗ tổng.” Quách Thần Quân kịp phản ứng, vội vàng chào hỏi chị: “Chị đang muốn ra ngoài sao?”
Đỗ Lăng nhìn chị ta, hỏi tôi: “Cậu là bạn của Đường Tư Giai, Ngô Tranh đúng không? Ngày đó ở cửa hàng chúng ta đã gặp nhau, cậu còn nhớ tôi không?”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
“Có chuyện gì thế?” Chị hỏi Quách Thần Quân: “Cô lôi kéo cậu ấy làm gì?”
“Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm…” Quách Thần Quân vội vàng giải thích.
Đỗ Lăng nhìn biểu cảm của tôi liền hiểu. Chị khẽ mỉm cười, nói với Quách Thần Quân: “Cô biết cậu ấy là ai không? Phong thủy đại sư vô cùng lợi hại! Tôi còn muốn mời cậu ấy đến xem phong thủy mà chưa được đây! Sao các người đã mời cậu ấy tới đây rồi?”
Quách Thần Quân ngốc người: “Chúng tôi… chuyện này…”
Đỗ Lăng nhìn tôi: “Sao thế? Chơi không vui?” “Không có.” Tôi nhìn Quách Thần Quân, nói với Đỗ Lăng: “Tôi muốn về nhà, Quách tiểu thư không để tôi đi.”
Đỗ Lăng liếc Quách Thần Quân, quay đầu nói với nữ vệ sĩ bên cạnh: “Trần Phương, mang thiếu gia về nhà chúng ta, tiếp đãi thiếu gia cẩn thận.”
“Dạ! Đỗ tổng!” Nữ vệ sĩ nói.
Đỗ Lăng lại cười với tôi: “Tôi có việc gấp phải ra nước ngoài, chờ tôi về, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Nói xong, không chờ tôi trả lời, chị vỗ vỗ vai tôi, nhìn Quách Thần Quân, mang theo vệ sĩ của mình lên xe.
Tôi mờ mịt nhìn chị đi xa, cảm giác như vừa mơ xong một giấc.
Người vệ sĩ tên Trần Phương đi tới: “Thiếu gia, mời!” “À…” Lúc này tôi mới tỉnh táo lại.
Quách Thần Quân cũng kịp phản ứng, còn muốn kéo tay tôi, Trần Phương đã nhanh nhẹn duỗi tay, ngăn chị ta lại: “Thật xin lỗi Quách tiểu thư, bây giờ thiếu gia là khách của Đỗ tổng chúng tôi.”
“Chuyện này…” Quách Thần Quân bất đắc dĩ nhìn tôi: “Ngô Tranh, tôi…”
“Thiếu gia, lên xe thôi.” Trần Phương nói.
Tôi nhìn Quách Thần Quân, đi về chiếc xe kia. Trần Phương bước nhanh mấy bước, mở cửa xe cho tôi, giúp cho tôi vào xe, đóng cửa lại, bản thân cũng lên xe, lái về phía trước.
Tôi nhìn Quách Thần Quân ở bên ngoài, chị ta cũng mờ mịt nhìn theo chúng tôi, trong mắt có tia mất mát.
Biệt thự của Đỗ Lăng cách Quách gia rất xa, nhìn từ bên ngoài, sự sang trọng phải thắng biệt thự Quách gia tới nửa con phố. Trần Phương dẫn tôi tới cửa, mở ra, mời tôi vào trong.
Tôi không động, đứng ngoài cửa một hồi, hỏi Trần Phương: “Chị có thể đưa tôi về nhà không?”
Trần Phương sửng sốt: “Nhưng Đỗ tổng đã bảo tôi phải tiếp đón cậu cẩn thận.”
“Ý tốt của Đỗ tổng tôi xin nhận.” Tôi nói: “Nhưng lòng tôi có chút loạn, muốn về nhà, chị có thể đưa tôi về nhà không?”
Trần Phương suy nghĩ một chút: “Tôi gọi cho Đỗ tổng.”
“Được.” Tôi gật đầu.
Trần Phương lấy điện thoại ra, đi sang một bên nói chuyện.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong lòng như bị kim châm.
Nghĩ lại một chút chuyện ở Quách gia vừa rồi, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, vô cùng nhục nhã! Thật sự vô cùng nhục nhã! Trong lòng tôi thầm hối hận, biết vậy cứ ở nhà đọc sách có phải hơn không! Tự nhiên lại chạy tới nơi này rước bực bội vào người. Trước đây ông nội từng nói, càng là chuyện nghiêm trọng, càng không thể tùy tiện tiếp nhận. Nhất là làm việc cho gia tộc lớn giàu có, bổn gia không ra mặt, chuyện này sẽ không dễ dàng nhận về như vậy.
Tôi quên đi lời ông nội, hồ đồ theo Trần Siêu tới đây, kết quả lại thành ra thế này. May là gặp được Đỗ Lăng, tìm về cho tôi chút thể diện trước Quách Thần Quân. Nếu không, mặt mũi Ngô gia cũng bị tôi ném cả đi rồi!
Aizz, tôi vẫn là quá trẻ!
Tôi cười khổ một tiếng, thở dài.
“Được, đã biết, Đỗ tổng.” Trần Phương cúp điện thoại, quay lại bên cạnh tôi: “Thiếu gia, Đỗ tổng nói khó khăn lắm mới mời được cậu tới một chuyến, người Quách gia có mắt không thấy Thái Sơn, khiến cậu ấm ức, chúng tôi không thể cũng làm như vậy. Đỗ tổng nói cậu nhất định phải ở lại đây nghỉ ngơi một ngày, dù có về, cũng là mai rồi về, nếu không chính là không nể mặt cô ấy. Đỗ tổng còn nói, đã gọi cho Đường tiểu thư rồi, Đường tiểu thư đang trên đường tới đây.”
Nói đến mức này, tôi cũng không tiện từ chối nữa.
“Được, vậy làm phiền chị rồi.” Tôi nhàn nhạt nói.
Trần Phương cười một tiếng: “Thiếu gia khách sáo rồi, mời!”
Tôi gật gật đầu, đi theo chị vào Đỗ gia.
Nhà của Đỗ Lăng có thể dùng cụm từ nguy nga lộng lẫy để hình dung, không nơi nào không thể hiện chủ nhân là người giàu có, có địa vị xã hội. Trần Phương dẫn tôi vào phòng cho khách, dì giúp việc tầm 40 tuổi mang trái cây và trà lên cho tôi.
Trần Phương giới thiệu với tôi, dì giúp việc chính là mẹ chị, cũng là quản gia nơi này.
Tôi đứng lên, chào một tiếng dì.
Dì khẽ mỉm cười, vội vàng bảo tôi ngồi xuống, lại tự mình rót trà cho tôi. Tôi ngồi trên chiếc salon sang trọng của Đỗ Lăng, nhìn phòng khách nguy nga lộng lẫy của Đỗ gia, vô cùng thận trọng và không tự nhiên.
Tôi chỉ là con nhà bình thường, lại một mình sinh sống mấy năm, nghèo khó quen rồi. Đỗ gia đối với tôi như một thế giới khác, người ở đây khiến tôi không biết nên làm gì cho phải.
Trần Phương sắp xếp xong xuôi cho tôi liền đi, dì giúp việc cũng rất cung kính, nhưng cũng không nói thêm với tôi điều gì, thậm chí trước mặt tôi dì cũng không dám ngồi. Dì nói tôi là khách quý của Đỗ tổng, đây là quy củ của Đỗ gia, trước mặt khách quý, người làm không được ngồi.
Đỗ gia là gia đình giàu có, nhiều quy củ cũng không có gì lạ.
Ngồi ở biệt thự hơn một giờ, uống mấy ly trà, cho tới gần trưa, Đường Tư Giai cuối cùng đã tới.
Lúc này tôi mới nhận ra, khu biệt thự này an ninh chặt chẽ, Trần Phương phải ra ngoài đón Đường Tư Giai, nếu không, Đường Tư Giai cũng không vào được.
“Ngô Tranh, chuyện gì thế?” Đường Tư Giai vội vàng hỏi tôi: “Trần tiểu thư nói, Quách gia ức hiếp em?”
“Không ức hiếp em.” Tôi giải thích: “Bọn họ chỉ là thấy em còn trẻ, có chút không coi trọng mà thôi, không có gì.”
“Quách gia thì có gì hơn người? Sao có thể kiêu căng như vậy?” Đường Tư Giai rất tức giận.
“Bỏ đi.” Tôi nhàn nhạt nói.
Đường Tư Giai bình tĩnh nhìn tôi, hỏi: “Nhà bọn họ gặp phải chuyện gì?”
“Con cháu nhà họ động đến linh thể, rất phiền toái.” Tôi nói: “Người Quách gia tìm đến Trương Tuấn, à, chính là ông già hôm đó đã tới nhà em, chị nhớ không?”
Đường Tư Giai suy nghĩ một chút: “Là ông già đã tới trước khi Diệp Thiếu Long đi?”
“Đúng, chính là ông ta.” Tôi gật đầu, nói: “Quách gia tìm đến Trương Tuấn, Trương Tuấn đoán chừng cũng không làm được, liền đề cử em cho bọn họ. Kết quả sau khi gặp, Quách tiên sinh thấy em trẻ tuổi, rất khinh thường, em trong cơn giận liền bỏ đi. Quách gia tiểu thư đuổi theo, muốn xin lỗi em, mong em thứ lỗi. Đúng lúc này thì gặp được Đỗ tổng, sau đó chị ấy để Trần tiểu thư dẫn em đến đây.”
Đường Tư Giai quay đầu nhìn Trần Phương.
Trần Phương gật đầu ngầm thừa nhận.
Đường Tư Giai nhẹ nhàng thở phào, an ủi tôi: “Đừng để ý Quách gia, bọn họ có phiền toái phải nhờ đến em, không phải em cần nhờ đến họ. Nếu bọn họ đã kiêu ngạo như vậy, cứ để họ mời cao nhân cao minh khác, cho bọn họ hối hận đi.”
Tôi nhìn Trần Phương, tiến đến bên tai Đường Tư Giai, nhỏ giọng nói: “Em không muốn ở đây, em muốn về nhà…”
Đường Tư Giai hiểu ý tôi, nhỏ giọng nói: “Đừng vội, ăn cơm xong, chị đưa em về.”
“Đỗ tổng sẽ không không vui chứ?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Không đâu.” Chị nhẹ nhàng nói: “Chị sẽ nói với Đỗ tổng.”
“Vậy thì được.” Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này dì quản gia vào phòng khách, cười với tôi một tiếng: “Thiếu gia, Đường tiểu thư, cơm trưa đã chuẩn bị xong.”
”Được, cảm ơn.” Đường Tư Giai đứng lên: “Chúng ta ăn cơm đã, ăn xong chị sẽ gọi cho Đỗ tổng.”
Tôi cũng đứng lên: “Được.”
Bữa trưa Đỗ tổng chuẩn bị rất phong phú, tôi đều chưa từng nhìn thấy, chỉ biết trong đó có cá, có tôm, có nấm, và cải xanh, sau đó Đường Tư Giai nói với tôi, cá đó là cá hấp đông phái, tôm kia là tôm hùm nấu, nấm chính là canh tùng nhung, còn cả cải xanh kia mang tên Bạch Chước Thái Tâm.
Còn về canh, là đầu cá nấu đậu hũ.
Đầy một bàn thức ăn, hai chúng tôi căn bản ăn không hết.
Đường Tư Giai nói đây là tâm ý của Đỗ tổng.
Tôi rất ngại, lại chỉ có thể cầm đữa lên, trong đầu nghĩ dù sao cũng nấu hết lên rồi, đừng lãng phí.
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, những chuyện không vui rất nhanh quăng sang một bên.
Đang ăn, Trần Phương từ bên ngoài đi vào nói nhỏ với rôi: “Thiếu gia, cha con Quách gia tới.”
Tôi sửng sốt, theo bản năng buông đũa.
“Bọn họ tới làm gì?” Đường Tư Giai cau mày.
“Đỗ tổng nói, người Quách gia không phải, nhưng trẻ con vô tội, mong thiếu gia suy nghĩ, có thể cho bọn họ thêm một cơ hội hay không…”
Trần Phương nói rất cẩn thận, rõ ràng Đỗ Lăng đã đặc biệt dặn chị ấy, không thể ép buộc tôi.
Giờ tôi mới hiểu được dụng ý của Đỗ Lăng, chị cho tôi mặt mũi, nhưng đồng thời, cũng giúp Quách gia lưu lại đường sống. Tôi ăn bữa cơm này của người ta, không muốn giúp cũng phải giúp.”
“Đây là ý của Đỗ tổng…” Đường Tư Giai lúc này mới hiểu, nhìn sang tôi: “Ngô Tranh, chuyện này, em xem thế nào…”
Tôi trầm tư trong chốc lát, đứng lên: “Đi thôi.”
“Được, thiếu gia!” Trần Phương nói.
Đường Tư Giai đứng lên: “Chị cũng đi.”
Chúng tôi tới phòng khách, cha con Quách gia ngồi trên ghế salon vội vàng đứng lên.
“Ngô Tranh thiếu gia, buổi sáng là tôi không đúng, mong cậu thứ lỗi.” Quách Chính lúng túng không thôi, xin lỗi tôi.
Quách Thần Quân cũng nói: “Cháu tôi xảy ra chuyện, bây giờ tình hình rất nguy hiểm, xin cậu hãy nể mặt Đỗ tổng, tới cứu lấy nó!”
“Đừng ở Đỗ gia nói chuyện của các người.” Tôi nhìn hai cha con họ: “Hai người về trước đi, một giờ nữa Quách tiểu thư tới đón tôi!” “Được! Cảm ơn thiếu gia! Cảm on thiếu gia!” Quách Chính rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng cảm ơn vội.” Tôi nói “Trương Tuấn còn ở nhà hai người chứ? Một lúc nữa tôi tới, các người muốn thử thế nào thì thử, đều không thể đổi ý.”
“Không không không, không cần thử nữa, tôi tin cậu!” Quách Chính vội nói.
Tôi lắc đầu: “Không phải chú tin tôi, chú tin Đỗ tổng. Giống như vậy, tôi cũng không phải tới chứng minh cho chú xem, tôi làm thế này, cũng là vì Đỗ tổng.”
“A? Chuyện này…” Quách Chính không hiểu: “Thiếu gia, cậu thế này…” “Tóm lại, cứ như tôi nói mà làm.” Tôi nói: “Nếu không, chuyện này các người cứ mời cao nhân khác.”
Quách Chính nhìn Quách Thần Quân, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy… Được rồi!”
Tôi bình tĩnh cười một tiếng: “Cứ như vậy đi.”