Quách Chính không còn cách nào khác, chỉ có thể về trước.
Quách Thần Quân không đi, một mực chờ ngoài cửa Đỗ gia, chờ suốt một giờ đồng hồ.
Sau khi ăn uống no nê, tôi nghỉ ngơi một lúc mới ra ngoài.
Quách Thần Quân thấy tôi ra ngoài, đi nhanh tới: “Thiếu gia!”
Tôi nhìn xe thể thao đỏ sau lưng chị ta, quay lại nói với Đường Tư Giai: “Chị đừng đi, ở đây chờ em, một lúc nữa em quay lại, chị đưa em về.”
“Em tự mình về được không? “Đường Tư Giai không yên tâm.
Tôi cười nhạt: “Cũng không phải đi đánh nhau, yên tâm đi.”
Trần Phương nói: “Tôi đi với thiếu gia!”
“Không cần, đây là chuyện của Quách gia, người Đỗ gia không nên tham gia.” Tôi nhìn Quách Thần Quân: “Đi thôi.”
“Được.” Quách Thần Quân vội gật đầu.
Tôi lên chiếc xe thể thao đỏ của Quách Thần Quân, dưới ánh nhìn của Đường Tư Giai và Trần Phương, chiếc xe chậm rãi rời khỏi Đỗ gia, hướng về biệt thự Quách gia.
Vài phút sau, chúng tôi đến nơi.
Quách Chính, Trương Tuấn, Trần Siêu cùng những người khác của Quách gia đều đang chờ ngoài cửa.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Trần Siêu mở cửa cho tôi: “Thiếu gia, mời!”
Tôi nhìn anh ta, xuống xe.
Quách Chính lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Ngô Tranh thiếu gia, thực sự xin lỗi, tới, mời cậu!”
Tôi không lên tiểng, đi thẳng vào Quách gia.
Tới phòng khách, Quách Chính để tôi ngồi ghế trên, tôi không đồng ý, tự ngồi vào salon ở một góc.
Quách Chính rất lúng túng: “Câu đây là…” “Tôi nói rồi, chú cứ làm theo những gì chú định làm, cần thử thế nào thì thử như thế.” Tôi lạnh nhạt nói: “Tôi quay lại là vì Đỗ tổng, nhưng sáng nay tôi để mất thể diện Ngô gia, bây giờ phải tự tìm về.”
Tôi nhìn Trương Tuấn bên người ông ta: “Trương tiên sinh giới thiệu tôi cho chú, cho nên nên chú mới tới tìm tôi. Chú phải thử tôi, chuyện này dễ hiểu, nhưng thái độ sáng nay của chú, tôi cũng không chịu được. Bây giờ tôi đã quay lại, vậy thì cứ theo trình tự. Tôi có thể nhận việc nhà chú, nếu như thực lực không đủ, thì đó là vấn đề của tôi, tôi học nghệ chưa tinh, không phải do mối quan hệ với Đỗ tổng. Tóm lại chuyện này, là chuyện của tôi và chú, bất luận kết quả thế nào cũng không dính dáng tới người khác, đặc biệt là Đỗ tổng.”
Trương Tuấn quả thực bội phục, giơ ngón tay cái: “Không hổ là cháu trai của Tứ gia! Rộng lượng!”
Ông ta nhìn Quách Chính: “Quách tiên sinh, cứ chiều ý thiếu gia mà làm thôi, đây là quy củ trong giới phong thủy chúng tôi, thể diện phải tự mình kiếm lại. Nếu thiếu gia không theo quy củ, sau này truyền ra ngoài, sẽ có người nói cậu ấy dựa vào phụ nữ, ảnh hưởng tới danh tiếng trăm năm của Ngô gia.”
Quách Chính giờ mới hiểu, thở phảo nhẹ nhõm: “Được, vậy thì nghe thiếu gia.”
Ông ta cùng Trương Tuấn ngồi xuống.
Quách Thần Quân phân phó những người khác: “Ngoại trừ Trần Siêu, những người khác ra ngoài.”
Người Quách gia không dám nói câu nào, rối rít đi ra, Trần Siêu đóng cửa lại, trở về phòng khách, đứng bên cạnh Quách Chính.
Còn về Quách Thần Quân, chị tự mình rót trà, cung kính đặt trước mặt tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.
Lần này, trên bàn trà chỉ có một chén trà của tôi.
Tôi bình tĩnh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, đặt chén trà xuống: “Bắt đầu đi.”
Quách Chính vẫn có chút lúng túng, theo bản năng nhìn Trương Tuấn ở bên cạnh.
Trương Tuấn gật đầu với ông ta, ý nói ông muốn làm thế nào thì làm đi.
Quách Chính hắng giọng, nhắm mắt lấy từ trong ngực ra một xếp giấy đỏ, hai tay nâng lên đưa cho tôi: “Thiếu gia, ở đây có bát tự của một người, cậu xem một chút…”
Tôi nhận lấy, nhìn một chút, trong lòng đã có tính toán, tiện tay bỏ tờ giấy qua một bên.
“Thiếu gia, cậu nhìn bát tự của cô gái này, số mệnh thế nào?” Ông ta dò hỏi.
“Cô gái này khi còn bé số mệnh truân chuyên, rất không dễ dàng…” Tôi nhàn nhạt nói.
Quách Chính nhất thời sững sốt.
Trương Tuấn cũng sững sờ.
Ngay cả Quách Thần Quân, cũng chau mày.
Ánh mắt bọn họ nói với tôi, tôi xem sai rồi.
Tôi không quan tâm: “Cô gái này khi còn bé, cha mẹ mất sớm, lớn lên ở cô nhi viện, bởi vì xinh đẹp, từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt. Cũng may mệnh cô ấy mang văn ấn, thành tích học tập từ nhỏ đã tốt, sau đó cũng thi vào một đại học có tiếng.”
Tôi bấm ngón tay tính một chút, hỏi Quách Thần Quân: “Cô ấy học mỹ thuật đúng chứ?”
Quách Thần Quân giật mình nhìn tôi, thật thà gật đầu.
Tôi nhìn Quách Chính và Trương Tuấn, nói tiếp: “Cô gái này quả thật không tệ, trưởng thành rồi trở thành một cô gái xinh đẹp, vóc người cao gầy, da thịt trắng nõn, mắt to lại sáng, dù là nhăn mày hay bật cười đều rất đẹp. A, phải rồi, Quách tiểu thư, sau lưng cô gái này, có phải có một vết sẹo nhạt?”
Quách Thần Quân đổ mồ hôi, theo bản năng nuốt nước miêng: “Ách…là, cô ấy khi còn bé ở cô nhi viện bị bọn nhỏ đẩy vào hồ nước, khi đó không biết bơi, vào lúc giãy giụa dưới nước đã bị dây kẽm trong hồ đâm bị thương..”
“Ồ, sau đó biến thành hình xăm đúng không?” Tôi hỏi.
Quách Thần Quân hoảng sợ giật mình: “Cậu…”
“Phải hay không?” Tôi nhìn chị.
Quách Chính và Trương Tuấn cũng nhìn chị, vẻ mặt đặc biệt khẩn trương.
Quách Thần Quân cố gắng bình tĩnh, gật gật đầu: “Phải, tôi đã đi cùng cô ấy.”
Tôi bình tĩnh cười: “Là hình một dải ruy băng màu đỏ phải không?”
Quách Thần Quân hoàn toàn kinh sợ: “Cậu biết Hiểu Đồng?”
Tôi lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy sao cậu có thể…chỉ bằng thứ này đã…” Chị kích động cầm tờ giấy đỏ: “Làm sao chỉ nhìn thứ này đã biết trên người cậu ấy có vết xăm hình sợi ruy băng đỏ?”
“Chị chỉ cần nói đúng hay không.” Tôi nhìn chị ta: “Đúng là đúng, không đúng là không đúng. Còn vì sao tôi biết được, đó là chuyện của tôi, chị không cần biết.”
Quách Thần Quân kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
“Tiểu Quân, rốt cuộc có phải hay không?” Quách Chính không nhịn được hỏi.
“Đúng thế Quách tiểu thư, cô nói đi chứ.” Trương Tuấn cũng gấp.
Quách Thần Quân đổ mồ hôi lạnh, chị nhìn hai người họ, yên lặng gật đầu.
Quách Chính vô cùng ngạc nhiên.
Trương Tuấn vô cùng cảm khái, ôm quyền với tôi: “Thiếu gia! Lão hủ phục rồi! Tâm phục khẩu phục!”
“Lời còn chưa nói hết, ông đừng vội gấp.” Tôi nhận lấy tờ giấy đỏ trong tay Quách Thần Quân, nhẹ nhàng gấp vào, ném tới bên Trần Siêu: “Giữ kỹ, bát tự không thể tùy tiện lộ ra ngoài, những người có Thanh long hàm huyết như anh, nếu lấy được bát tự, giết anh dễ như trở bàn tay.”
Trần Siêu lấy làm kinh hãi, vội vàng cất giấy đỏ đi, gật gât đầu: “Dạ…được, thiếu gia! Tôi nhớ rồi!”
Quách Chính không khỏi đứng lên, giật mình nhìn tôi: “Thiếu gia, sao cậu biết đó là bát tự của cậu ấy? Sao cậu lại nhìn ra tình trạng của cô gái kia.”
Trương Tuấn cũng không nhịn được hỏi: “Đúng vậy thiếu gia, làm cách nào? Xin thiếu gia chỉ dạy!”
Ông ta cung kính ôm quyền với tôi.
“Bát tự đó mệnh trung vô ấn*, hoành sát mạnh mẽ, chủ nhân học vấn thấp, là người hùng trong giới giang hồ.” Tôi nhìn Trần Siêu: “Anh ta sinh ra đã có tướng thanh long hàm huyết, phù hợp với bát tự đó. Hơn nữa Quách tiên sinh mặc dù phú quý, nhưng gia trạch không yên, phong thủy mộ tổ có tai họa ngầm, vì vậy dù trong đời có thích người hào hiệp, cũng chỉ có thể chịu được một người, bên người không thể có người thứ hai như Trần tiên sinh. Cho nên tôi kết luận, bát tự đó, chắc chắn là của Trần tiên sinh.”
*Bát tự ấn tinh trong bát tự chia hai loại gồm chính ấn và thiên ấn, chính ấn bao gồm: lục thân(bố mẹ, gia đình, trưởng bối), quý nhân, học vấn, sự nghiệp; thiên ấn nghiêng nhiều về tính cách như tính kế hoạch, tính độc lập, tính sáng tạo. Người mệnh trung vô ấn có thể là cô nhi, bị bố mẹ vứt bỏ, hoặc sau khi sinh ra, bố mẹ vì nhiều nguyên nhân mà qua đời.
“Nhưng Quách tiên sinh cũng không nói đến Cố tiểu thư, cậu nhìn ra bằng cách nào?” Trương Tuấn tò mò.
“Quách tiên sinh không nói, nhưng ông ấy đã nói, cho tôi xem thử cô gái này.” Tôi nhìn Quách Chính: “Bản ý của chú là muốn gạt tôi, thử bản lĩnh của tôi. Nhưng khi chú nói đến cô gái này, trong đầu ắt nghĩ đến cô ấy, cho nên tôi dùng giấy đỏ và bát tự bốc quẻ, được quẻ tấn* phệ hạp**. Tình hình của cô gái kia, tôi xem từ quẻ tượng trong quẻ mà đoán ra.”
*Quẻ tấn là 1 trong 64 quẻ của Kinh dịch
**Phệ hạp là 1 trong 64 quẻ của Kinh dịch
“Cụ thế thế nào cậu có thể nói thử được không?” Ông ta vội vàng hỏi.
“Trương lão, thiếu gia là khách của Quách gia, cậu ấy tới giúp Quách gia, không phải để dạy ông.” Trần Siêu cắt đứt lời ông ta, ôm quyền với tôi: “Thiếu gia, sáng nay đã đắc tội, xin cậu thứ lỗi!”
Trương Tuấn lúng túng cười một tiếng: “Ách, đúng đúng! Chuyện của Quách gia quan trọng, xong việc tôi lại thỉnh giáo.”
Quách Chính lúc này mới hoàn hồn, vội vàng hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu mới nói, mộ tổ nhà chúng tôi có vấn đề.”
Trần Siêu thấy ông chủ nói chuyện, không dám cắt lời, chỉ có thể lui về sau.
Tôi nhìn Quách Chính: “Còn muốn thử một chút không?”
“Không cần, tôi phục rồi!” Quách Chính kích động nhìn tôi: “Cố Hiểu Đồng là bạn gái cũ của con trai tôi, con bé đã sinh một bé trai, bây giờ đứa trẻ kia xảy ra chuyện rồi! Thiếu gia, không cần biết hết bao nhiêu tiền, tôi chỉ xin cậu hãy cứu lấy đứa bé!”
Tôi trầm tư: “Được, chuyện cụ thể thế nào, mời nói rõ.”