Bọn chúng chỉ có thể vây quanh đây mà thôi, chứ không thể xông vào, thế nên tôi không hề cảm thấy lo lắng. Nhưng nếu như có thêm mấy con nữa thì đám mây tà khí đó lại tiếp tục yếu đi, vậy đại trận phong thủy lập tức có thể phá tan được lục thần trận. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ gặp rắc rối.
Tôi đếm một lượt, ở bên dưới đài có tổng cộng mười sáu con yêu quái Khiếu Vũ.
Lúc đội khảo sát đi vào đây đã ngã sáu mươi chín lần, thế nên có nghĩa đã hồi sinh được sáu mươi chín con yêu quái Khiếu Vũ. Tính cả mười ba con mà chúng tôi đánh chết ở trong rừng, và sáu con giết được vừa nãy, tính thêm mười sáu con đang đứng ở dưới đài kia, tức là bên ngoài kia còn ba mươi tư con nữa.
Không đúng, lúc chúng tôi đi qua khu A đã phóng ra một con nữa, thế nên vẫn còn ba mươi lăm con nữa mới đúng.
Ba mươi lăm con yêu quái Khiếu Vũ, mẹ nó nếu chạy vào đây thêm mấy con nữa thì lục thần trận sẽ không thể chống đỡ được nữa.
Thế nên bây giờ tạm thời giữ được ở tình trạng cân bằng.
Chúng nó không tiến vào được thế nên chỉ đành bao vây xung quanh mà không tấn công, giương nanh múa vuốt về phía chúng tôi.
Chúng tôi cũng không ra được ngoài, hơn nữa cũng không thể tùy ý giết bọn chúng. Nếu giết chết một con thì bên ngoài sẽ cho một con vào thay thế, dựa vào hiệu ứng cánh bướm, lục thần trận của chúng tôi không thể chống đỡ lâu thêm nữa.
Thế nên bây giờ chúng tôi không làm bất cứ điều gì, mọi thứ đều phải trông chờ vào tiểu Quân.
Tôi đã từng nói với cô ấy, một khi phát hiện khí mây có sự biến động thì dùng quẻ để xem, vận chuyển ngũ hành. Quẻ của cô ấy rất chuẩn, mặc dù không hiểu về phong thủy nhưng cô ấy có thể bình tĩnh lại, sự vận chuyển ngũ hành của cô ấy nhất định có thể phá vỡ được sự cân bằng này, giúp chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm.
Bây giờ tôi không có sự lựa chọ nào khác, mà chỉ có thể chờ đợi.
“Thiếu gia, chúng ta đánh thế nào?” Khả Nhi hỏi.
“Không thể đánh.” Tôi nói: “Đợi tiểu Quân.”
“Tôi thấy trận pháp của chúng ta ngày càng nhỏ lại, có thể chống đỡ được không vậy?” Cô ấy lo lắng.
“Lỡ như không chống đỡ được nữa thì phải bảo vệ tốt bản thân mình.” Tôi nói.
Cô ấy sững sờ, đưa mắt nhìn những người ở trên đất: “Vậy...vậy bọn họ phải làm sao?”
“Chúng ta đến cứu người, nhưng không có nghĩa là tính mạng của họ quý giá hơn mạng sống của chúng ta.” Tôi nhìn cô ấy: “Nếu như chúng ta không sống thì bọn họ chỉ có con đường chết mà thôi!”
Khả Nhi trầm mặc giây lát rồi gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Tôi vỗ vào cánh tay của cô và dịu dàng nói: “Yên tâm, bản lĩnh của chị tiểu Quân của cậu không hề thua kém cậu đâu, cô ấy sẽ giúp chúng ta xoay chuyển trận thế này.”
Ánh mắt của Khả Nhi trở nên kiên định, gật gật đầu: “Ừ!”
“Được rồi, cứu người thôi.” Tôi quay người đi đến phía trước Tưởng Thiên Lý, tôi đỡ ông ấy dậy rồi bấm chỉ quyết làm an thần phù ấn vào ấn đường của ông.
Mấy ngày liên tiếp bị hút tinh khí, mười sáu người này hoàn toàn đã mất đi ý thức. Tôi làm an thần phù và ấn vào ấn đường của từng người, sau đó bọn họ đều ngất đi.
Quá trình làm bùa cũng là quá trình kiểm tra, làm xong bùa, tôi hoàn toàn có thể hiểu rõ được tình hình của những người này.
“Tình trạng của Tưởng Thiên Lý và Trần Kế Châu khá tốt, còn những người khác cũng tàm tạm.” Tôi vừa nói vừa chỉ vào Phùng An Nam: “Còn chị ấy là không lạc quan nhất.”
“Nhưng mà nhìn có vẻ chị ấy bị nhẹ nhất?” Khả Nhi không hiểu: “Sao lại tính chị ấy là người bị nghiêm trọng nhất?”
“Có những lúc không thể nhìn biểu hiện bên ngoài.” Tôi nói: “Mười sáu người này, người nào cũng bị hút mất tinh khí, còn chị ấy bị hút nhiều nhất. Nếu không phải chị ấy còn trẻ, thân thể tốt, thì chị ấy đã mất mạng từ lâu rồi.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Khả Nhi hỏi.
Tôi quay người chỉ tay vào hốc đá ở góc tường: “Cậu nhìn thấy nó chưa?”
“Ừ!” Khả Nhi gật gật đầu.
“Ở trong đó có thứ quả, sau khi ăn vào thì có thể bổ sung được nguyên khí, đám yêu quái Khiếu Vũ vừa hút tinh khí của những người này, vừa cho họ uống nước quả ấy, mục đích chính là treo mạng sống của họ, như vậy chúng sẽ liên tục hút được tinh khí của họ.” Tôi nói: “Cậu canh giữ họ ở trong trận pháp, tôi xông ra ngoài cướp mấy quả đó về đây, cho họ bổ sung nguyên khí, sau đó trị thương cho Phùng An Nam.”
“Chuyện này quá nguy hiểm!” Khả Nhi không đồng ý: “Không được! Tuyệt đối không được!”
“Không được cũng phải được.” Tôi nhìn cô ấy: “Tình tình của Phùng An Nam đang rất nguy hiểm, nếu để lâu, cho dù giữ được mạng chị ấy thì chị ấy cũng sẽ biến thành một kẻ đần độn.”
“Vậy cũng không được!” Khả Nhi rất kiên quyết: “Cậu đã từng nói, chúng ta đến đây cứu người, nhưng không có nghĩa tính mạng của bọn họ quý giá hơn mạng sống của chúng ta! Tôi biết thân phận của Phùng An Nam không tầm thường thưng tôi mặc kệ chị ta có gia cảnh như thế nào, dù sao tôi tuyệt đối không thể để cậu mạo hiểm chuyện này!”