Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 332 - Chương 332.

Chương 332. - Chương 332. -

“Tôi không chỉ vì mỗi chị ấy đâu.” Tôi chỉ tay về phía những người ở trên đất: “Những người đó, bọn họ đều cần!”

“Vậy tôi sẽ đi!” Cô ấy nhìn tôi đầy kiên quyết: “Tôi đi lấy thứ quả ấy về đây!”

“Khả Nhi!” Tôi nhíu mày: “Nghe lời!”

“Tôi...”

“Chuyện này quyết định như vậy đi!”

Khóe mắt cô ấy đỏ ửng, lặng lẽ gật gật đầu, hít một hơi thật sâu: “Được, tôi nghe cậu...”

Tôi mỉm cười, rồi lấy tay xoa xoa đầu cô ấy: “Tôi là sư phụ của cậu, cậu không tin tôi à?”

Cô ấy cố ngăn nước mắt lại, sà đến ôm chặt lấy tôi.

“Yên tâm.” Tôi nói nhỏ an ủi cô ấy: “Sẽ không có chuyện gì đâu, tin tôi đi.”

Cô ấy nước mắt lưng tròng gật gật đầu.

Tôi buông cô ấy ra và mỉm cười với cô, tiếp đó tôi bước đến bên mép đài tròn quan sát đám yêu quái ở bên dưới.

Lúc này chúng nó không nhe răng trợn mắt nữa, con nào con nấy đều dán chặt mắt vào người tôi, những đôi mắt xanh lá chớp chớp. Sức mạnh của đám yêu quái Khiếu Vũ ở trong rừng rất yếu, thế nên ngũ quan của chúng không sắc nét. Nhưng những con ở dưới đài thì khác, khuôn mặt của bọn chúng gần như rất rõ nét, có thể nhìn rõ được dung mạo của bọn chúng.

Nói thực, người Khiếu Vũ chẳng xinh đẹp gì, cảm thấy không khác gì lũ dơi thành tinh, đặc biệt là lúc bọn chúng nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm, vẻ mặt của bọn chúng khiến tôi không khỏi dở khóc dở cười.

Đám yêu quái Khiếu Vũ nghĩ tôi sẽ xông ra từ bên đó thế nên chúng hô hào vây kín bên đó.

Tôi xông đến bên đó rồi lập tức quay người chạy lại.

Bọn chúng nhìn thấy liền vội vàng bay quay lại, muốn ngăn đứng tôi lại.

Nhưng bọn chúng vẫn chậm một bước, tôi đã nhảy xuống đài tròn và xông đến hốc đá nhanh như một làn khói.

Đám yêu quái thét lên một tiếng thủng màng nhĩ, kêu lên rào rào dường như đang có một đám mây đen lớn đàng bổ nhào vào tôi.

Với tốc độ nhanh như chớp tôi đã lấy được mấy quả từ hốc đá và quay người chạy.

Bọn chúng đã vồ hụt, tiếp đó lại nổi lên điên cuồng xông về phía tôi.

Tốc độ của tôi đã nhanh nhưng bọn chúng lại còn nhanh hơn nữa, rất nhanh sau đó một con đầu đàn đã đuổi kịp tôi, nó dùng bộ vuốt chộp về phía đầu của tôi.

“Thiếu gia! Tránh mau!” Khả Nhi kinh sợ hét lên.

Tôi nhanh chóng né người, tránh được bộ vuốt sắc nhọn của nó, tiếp đó quay người chạy về phía đài tròn.

Mười sáu con yêu quái Khiếu Vũ xông từ các phía khác nhau vây đuổi ngăn tôi lại, điên cuồng xông đến phía tôi, chúng nó hận không thể xé nát người tôi ra.

Tôi tránh trái né phải, nhảy phốc một cái lên trên đài tròn, mấy con yêu quái ở sát sau tôi phanh không kịp đã đập vào lục thần trận, chúng nó thét lên đầy đau đớn, ánh lửa vừa bùng lên một cái liền biến thành mấy đám lửa, chúng bị bắn ra xa vài chục mét rồi rơi xuống đất.

Gần như đúng lúc này, những con yêu quái còn lại lập tức dừng lại, tiếp đó chúng tụ lại phía sau lưng tôi.

Tôi vô thức quay đầu lại, thì vụt một cái Khả Nhi lướt qua người tôi, cô ấy nhảy xuống đài và tựa như một bóng ma, chạy nhanh về phía hốc đá.

Tôi thất kinh, vội đứng dậy: “Khả Nhi!”

Chưa dứt lời, thì hơn chục con yêu quái đua nhau bay về phía hốc đá, Khả Nhi không thể thoát ra ngoài được nữa.

Tôi gần như phát con mẹ nó điên rồi!

“Khả Nhi!” Tôi hét lên đầy tức giận định xông xuống.

Đột nhiên, Khả Nhi chạy lên trên đài từ phía sau, một tay kéo chặt lấy cánh tay tôi: “Thiếu gia! Tôi ở đây! Tôi không sao!”

Tôi quay đầu nhìn: “Cậu...”

“Không sao, tôi nhanh hơn chúng nó mà.” Khả Nhi móc bốn quả màu đỏ từ trong túi áo ra: “Nhiều người như vậy tôi sợ cậu không lấy đủ, thế nên...”

“Ai cho cậu xuống hả? Hả?” Tôi hét lên đầy tức giận với cô ấy: “Vừa nãy súyt chút nữa dọa chết tôi rồi, cậu có biết không hả?”

Khả Nhi đưa mấy quả về phía tôi, bị tôi quát cho ngây người lại: “Tôi...tôi...”

Tôi một tay kéo cô ấy vào lòng mình, ôm chặt lấy cô ấy.

Khả Nhi định thần lại rồi ôm chặt lấy eo tôi.

“Nếu còn lần sau, tôi không tha cho cậu đâu!” Tôi nói: “Biết chưa?”

Khả Nhi rơm rớm nước mắt, gật gật đầu: “Ừ!”

Tôi trút một hơi dài, may mà cô ấy không sao, nếu không tôi thực sự không biết làm thế nào.

Mỗi người chúng tôi xuống một lần, lấy được tổng cộng chín quả, mật ít ruồi nhiều, vẫn không đủ để chia.

Sau khi bình tĩnh lại, hai chúng tôi đều quyết định đi cướp thêm mấy quả nữa.

Lần này, tôi không hành động đơn độc nữa.

“Tôi xuống trước để nhử chúng nó.” Tôi nói với Khả Nhi: “Cậu nhanh tay nhanh chân, thế nên cho cậu đi lấy quả.”

“Được!” Cô ấy gật đầu.

Tôi cởi áo khoác gió ra rồi đưa cho cô ấy: “Dùng cái này đi, lấy được rồi thì quay lại ngay, nhất định không được tham lấy nhiều!”

“Ok!” Cô ấy đón lấy áo rồi dặn tôi: “Cậu dụ chúng nó một lúc là được rồi, cũng đừng dụ lâu quá, nhớ bảo vệ bản thân đấy!”

Bình Luận (0)
Comment