Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 345 - Chương 345.

Chương 345. - Chương 345. -

Khả Nhi nhìn hai chúng tôi, rồi ghé vào tai tôi: “Thiếu gia, đưa cho anh ấy đi, làm lính cũng không dễ dàng gì, đừng làm khó anh ấy.”

Tôi hiểu ý của cô ấy, đây nhất định là mệnh lệnh của Tề Khả Phong.

Tôi suy nghĩ, rồi lôi chiếc gương đồng Khiếu Vũ từ trong túi áo ra, nói với Sói Đen: “Giao cho anh đấy, chuyện này coi như làm xong rồi, về sau không liên quan đến tôi nữa.”

“Tôi hiểu!” Sói Đen nói.

Tôi gật gật đầu, rồi giao chiếc gương đồng cho anh ấy.

Sói Đen đón lấy gương đồng rồi thở phào một cái, tiếp đó nói với tôi: “Ngô Tranh huynh đệ, vất vả cho cậu rồi!”

Tôi hiểu ra liền mỉm cười, lặng lẽ gật gật đầu.

Cứu được người ra và cũng giao lại chiếc gương đồng đó, tiếp theo phải đối mặt với Tề Khải Phong.

Quay lại căn cứ, chúng tôi được đón tiếp như những người anh hùng khải hoàn, tất cả mọi người đều ra nghênh đón chúng tôi, cùng nhau vỗ tay đón chào. Đỗ Lăng còn kích động ôm chặt lấy hai chúng tôi, nước mắt đầm đìa.

Trong mười bốn ngày đội khảo sát khoa học mất tích, chị ấy và người trong căn cứ đã nghĩ đủ mọi cách nhưng cuối cùng cũng bó tay. Nhưng tôi và Khả Nhi mất chưa đến chín tiếng đồng hồ đã có thể cứu được hết bọn họ.

Trong mắt của Đỗ Lăng, tôi và Khả Nhi chính là anh hùng của chị ấy.

Còn trong mắt của Tề Khải Phong, Khả Nhi mới là trọng tâm của trọng tâm, chú ấy lôi Khả Nhi lại quan sát hết một lượt, sau khi xác định được cô ấy mọi thứ vẫn bình thường, lúc này mới yên tâm.

Đỗ Lăng cũng quan sát kỹ một hồi lâu, sau khi xác định được chúng tôi không bị sao, lúc này chị ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Đang nói chuyện thì tiểu Quân quay lại.

Cô ấy tách khỏi đám đông, rồi lại vừa len lỏi giữa vào đám người vừa vẫy tay với tôi: “Ngô Tranh! Ngô Tranh!”

“Tiểu Quân.” Tôi nhanh chân đến đón cô ấy, kích động ôm chầm lấy cô.

Cô ấy ôm chặt lấy rồi, tiếp đó buông tôi ra, nhìn chiếc áo gió, áo len trên người tôi và cả chiếc quần đều bị cào rách, bên trên còn dính rất nhiều vết máu, cô ấy bỗng không kìm được nữa.

“Anh bị thương ở đâu vậy? có nghiêm trọng không hả?” Cô ấy vội hỏi.

Tôi bật cười: “Không sao, đều là vết thương ngoài da thôi mà, đã khỏi hết rồi!”

Tiểu Quân cố ngăn dòng nước mắt, cô quay đầu nhìn Khả Nhi: “Em có sao không?”

Khả Nhi mỉm cười: “Em không sao, chị tiểu Quân, may mà có chị, nếu không bọn em...”

Tiểu Quân vội ôm chầm lấy cô ấy.

Khả Nhi ngây người, khóe mắt ửng đỏ, cố nở một nụ cười bình thản: “Ờm...chị tiểu Quân...”

Tiểu Quân buông cô ấy ra rồi lau nước mắt, mỉm cười với cô ấy: “Không sao thì tốt.”

“Ừm.” Khả Nhi rất cảm động, cố ngăn không cho giọt nước mắt tuôn trào.

Tôi nhìn Đỗ Lăng: “Chị, bọn em đi tắm thay quần áo đã, chuyện khác thì để chút nữa đến trung tâm chỉ huy rồi nói.”

“Được!” Đỗ Lăng gật gật đầu.

Tôi nhìn Tề Khải Phong một cái rồi dẫn tiểu Quân và Khả Nhi đi ra khỏi đám đông.

Tề Khải Phong nhìn bóng lưng của chúng tôi, chú ấy thở phào một cái rồi mỉm cười bình thản.

...

Quay lại chỗ ở, tôi đóng cửa lại rồi đẩy tiểu Quân vào tường, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lên rồi hôn say đắm.

Tiểu Quân nhiệt tình đáp lại tôi, vừa hôn vừa rơi lệ.

Lòng tôi nhói đau, tôi dừng lại, nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô: “Không phải anh đã trở về rồi sao? Đừng khóc nữa, được không em?”

Cô ấy ôm chặt lấy tôi, nước mắt tuôn ra như suối: “Lúc anh ở trong khu C, lòng em như có con dao đâm vào đau nhói, quẻ em bấm đều là ranh giới sống chết, tay em run lẩy bẩy, em rất sợ anh xảy ra chuyện...”

Cô ấy khóc thật đau lòng.

Tôi đau lòng ôm chặt cô ấy đầy yêu thương, cơ thể mỏng manh yếu đuối của cô ấy không ngừng run rẩy trong lòng tôi, thực sự cô ấy đã bị dọa cho sợ rồi.

“Để em phải kinh sợ rồi.” Tôi an ủi cô ấy: “May mà có em, nếu không anh và Khả Nhi có thể thực sự không ra ngoài được nữa...”

Cô ấy không nói gì, ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở.

“Được rồi...được rồi, không phải bây giờ không sao rồi sao?” Tôi nhẹ nhàng vỗ về: “Đều đã qua rồi, đã cứu người ra rồi, gương đồng cũng lấy về được rồi. Chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ quay về Thượng Kinh...”

“Ừm!” Cô ấy gật gật đầu.

“Được rồi, không được khóc.” Tôi mỉm cười, rồi buông cô ấy ra: “Anh đi tắm thay quần áo đã, bọn họ đang đợi ở trung tâm chỉ huy.”

Cô ấy cố gắng bình tĩnh trở lại, lau đi nước mắt, gật gật đầu: “Ừ...”

Tôi lại hôn cô ấy một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Đợi anh...”

Mắt cô ấy ửng đỏ, lau đi những giọt nước mắt ở khóe mi, cô ấy giúp tôi cởi áo gió và chiếc áo len bị cào nát.

“Đi tắm đi, em đi pha trà cho anh.” Cô ấy nói.

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp, đưa tay ôm lấy eo cô ấy: “Em tắm giúp anh đi...”

Cô ấy ngây người: “Hả? Em...”

“Quần áo anh đều bị yêu quái Khiếu Vũ cào nát rồi.” Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Em không nhìn thì có thể yên tâm được à?” Cô ấy đỏ mặt.

Tôi bật cười rồi kéo cô ấy vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Bình Luận (0)
Comment