Lần tắm này, chúng tôi đã tắm rất lâu.
Lại đúng lúc tôi sắp mất kiểm soát thì bên ngoài có người đến gõ cửa.
Tiểu Quân thở gấp ngăn tôi lại: “Có người đến...”
“Mặc kệ...” Tôi tách tay cô ấy ra, tiếp tục làm việc mình nên làm.
“Là chị đến, chị ấy mang đồ ăn đến cho anh...”
Tôi sững lại, rồi ôm cô ấy vào lòng, tiếp tục quấn quýt được một lúc, sau đó ghé sát vào tai cô ấy: “Quay lại thì phải đền bù cho anh...”
Mặt của Quân tiểu thư đỏ như trái táo, cô vội vàng tránh ánh mắt của tôi, đưa tay ra lấy khăn tắm.
Mấy phút sau, chúng tôi thu gọn gọn ngàng rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Tóc của tiểu Quân vẫn còn ước nhẹp nhỏ nước long tong.
Đỗ Lăng ở bên ngoài đang nghe điện thoại, âm thanh rất nhỏ nhưng từ ngữ khí của chị ấy cũng nghe ra được, nhất định là Tề Khải Phong.
Tôi và tiểu Quân nhìn nhau, rồi vội vàng hành động, tranh thủ khoảng thời gian này chúng tôi mặc quần áo vào.
Dường như Đỗ Lăng rất kích động, chị bắt đầu trở nên lớn tiếng, khẩu khí cũng cứng rắn hơn: “Tề tiên sinh, Ngô Tranh là em trai của tôi, cậu ấy không phải nhân viên của tôi, yêu cầu này của chú làm khó chúng tôi rồi, tôi sẽ không đồng ý với chú đâu! Tôi thấy cũng nên nhắc nhở chú một câu, không sai, chú đại diện cho bên trên nhưng chúng ta là quan hệ hợp tác! Ngoài ra, chú đừng nghĩ chú có chỗ dựa thì có thể không tôn trọng chúng tôi, quốc có quốc pháp, không đến lượt chú cậy quyền cậy thế hiếp đáp người khác! Chú có người ở bên trên, chú nghĩ tôi không có bạn sao? Đừng có động một tí là lôi người ở bên trên ra mà ép người, Đỗ gia chúng tôi cũng không dễ bị bắt nạt đâu!”
Câu nói cuối cùng này, dường như chị ấy đã vô cùng phẫn nộ.
Tôi bỗng có linh cảm, vội vàng cầm chiếc áo len ở trong tay tiểu Quân, rồi nhanh chóng mặc vào.
Chị Đỗ Lăng vì tôi mà cãi nhau với Tề Khải Phong.
Khả Nhi ở phòng bên cạnh tôi, cô ấy nghe thấy tiếng của Đỗ Lăng liền vội vàng mở cửa xông ra ngoài: “Giám đốc Đỗ, sao vậy chị?”
Đỗ Lăng cố kìm nén cơn giận dữ, khẽ thở hắt ra một cái rồi mỉm cười với cô ấy: “Không sao.”
“Có phải chú Tề của em lại đắc tội rồi không?” Khả Nhi bất lực, cô ấy khuyên: “Chú Tề tính vốn nhưuvậy đấy, động một tí là tỏ ra khí phách, dọa nạt người khác. Mẹ em thường nói, người như Tề Khải Phong, mình cần nể nang gì hết, nếu không chú ấy sẽ được đằng chân leo lên đằng đầu. Giám đốc Đỗ, chị đừng tranh luận với chú ấy làm gì, chú ấy khiến chị không vui chỗ nào thì chị nói với em, chút nữa em đi nói chuyện với chú ấy!”
Đỗ Lăng vui vẻ mỉm cười: “Thực sự không sao, đúng rồi, chị mang cho mấy đứa đồ ăn này, phần này là của em...”
Tôi thay xong quần áo rồi đi đến mở cửa: “Chị, chuyện gì thế?”
Đỗ Lăng nhìn tôi rồi hít một hơi thật sâu: “Có phải làm phiền các em rồi không?”
“Không có...không có.” Tiểu Quân bước đến: “Chị, chị vào đây rồi nói, em pha trà mời chị.”
Đỗ Lăng chỉ mang đồ ăn cho chúng tôi, vốn không muốn vào phòng nhưng vì cuộc điện thoại của Tề Khải Phong lúc nãy nên tâm trạng ấy rất tệ, do dự một lúc rồi cũng bước vào căn phòng.
Khả Nhi nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi sẽ đi ăn trước!”
“Ừ, ăn xong thì vào đây.” Tôi nói.
“Ừ!” Cô ấy nhún nhún vai, rồi đóng cửa lại.
Đỗ Lăng bước đến chiếc sô pha và ngồi xuống, rồi đặt chiếc túi giấy trong tay lên bàn trà, tiếp đó nói với tiểu Quân: “Chị mang cho các em ít đồ ăn, tranh thủ ăn đi cho nóng.”
“Không vội, chị ngồi xuống đã để em rót trà cho chị.” Tiểu quân quay người đi pha trà.
Tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh Đỗ Lăng: “Chị, sao vậy?”
“Tề Khải Phong ngắm trúng em với Khả Nhi rồi, muốn tuyển bọn em vào đoàn đội của ông ấy.” Đỗ Lăng nhìn tôi: “Ông ấy nói phối hợp với ông ấy làm việc chỗ em. Chị nói chị không làm được chuyện như này, em là em trai của chị, không phải nhân viên của chị, chị không thể quyết định tương lai của em. Ông ấy vừa nghe được câu này liền lôi người bên trên ép chị, nói cái gì mà ông ấy là người đại diện cho quốc gia, nếu như chị không phối hợp, vậy chính là không màng đến lợi ích của quốc gia..., muốn quyết định thay chị, uy hiếp chị. Nghe xong chị liền giận tím người, sau đó liền cãi nhau với ông ta vài câu.”
Tôi gật gật đầu: “Tề Khải Phong xuất thân là lính đặc chủng, làm việc cho bên trên cũng lâu rồi, thế nên lúc nói chuyện không tránh khỏi giọng nhà quan. Chị, chị đừng tranh luận với chú ấy làm gì cho mệt.”
“Chị ghét người khác uy hiếp chị!” Đỗ Lăng cười lạnh: “Ông ta có người ở bên trên thì đã làm sao? Chị không có quan hệ ở trên đó chắc? Không chửi thẳng ông ta thì ông ta càng lấn tới! Mẹ Khả Nhi nói đúng, đối với người này không cần nể nang gì hết!”
“Chú ấy sinh ra đã là quân nhân, cả đời cũng không học được sự hòa hợp với thế tục.” Tôi cười nhạt: “Chị đừng tức giận nữa, chút nữa để em đi nói chuyện với chú ấy.”
“Nghe ngữ khí của ông ấy, chị thấy ông ấy nhất quyết có được em đấy.” Chị ấy có chút lo lắng: “Em trai à, em ứng phó được không?”
“Mặc dù Tề Khải Phong làm việc thường khiến người khác khó chịu nhưng chú ấy người người rất ngay thẳng.” Tôi nói: “Chị yên tâm, em biết nên nói gì khiến chú ấy chịu nghe.”
Lúc này Đỗ Lăng thở phào nhẹ nhõm:”Vậy thì tốt.”
Tiểu Quân pha trà xong liền bưng đến: “Chị, uống trà đi.”
Chị ấy đón lấy rồi dặn tiểu Quân: “Mang đồ ăn ra đây đi em, vừa mới nấu đó, hai đứa ăn cơm đi đã.”
Tiểu Quân gật gật đầu: “Dạ.”
Cô ấy mở túi giấy ra, rồi lôi ra sáu hộp từ bên trong ra, bốn hộp trong đó là rau sào, có mặn có chay, còn hai hộp khác là canh, ngoài số đó ra còn có hai bát cơm.
Tôi giúp cô ấy thu dọn rồi mở ra, tiếp đó cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Tiểu Quân lúc trước vẫn luôn chỉ huy bày trận, cô ấy cũng chưa ăn cơm trưa, bây giờ trong lòng đã yên tâm rồi nên cũng cảm thấy đói.
“Em trai, khu C đó...rốt cuộc có tiến vào được không?” Đỗ Lăng hỏi tôi.
“Tốt nhất là đừng vào đó nữa.” Tôi vừa ăn vừa nói: “Bên trong có đại trận phong yêu rất nguy hiểm...”
Đỗ Lăng hít một hơi thật sâu rồi gật gật đầu: “Hiểu rồi...”