Ăn xong, chúng tôi cùng nhau quay về trung tâm chỉ huy.
Lần này, tôi không cho tiểu Quân đi theo, cả Khả Nhi cũng vậy, chỉ có hai người tôi và Đỗ Lăng.
Đây là chuyện cơ mật, nó ảnh hưởng đến tương lai của tôi, tôi không muốn tiểu Quân kích động, cũng không muốn để Khả Nhi trở mặt với Tề Khải Phong. Ba người đóng cửa lại, nói chuyện như thế nào cũng không quan trọng, dù có nói chuyện đến mức như cào nát mặt nhau ra thì cũng có thể cứu vãn được.
Tề Khải Phong nhìn Đỗ Lăng, sắc mặt chú ấy rất khó coi, Đỗ Lăng cũng không khách khí, chị ấy lẳng lặng liếc xéo chú ấy một cái, rồi mọi người ngồi xuống.
Tôi cũng ngồi xuống.
Trần Lam đi ra ngoài đại sảnh chỉ huy, rồi tự mình đóng cửa lại, ra lệnh cho công nhân đóng hết tất cả các thiết bị, chỉ để lại cho chúng tôi một ngọn đèn.
Trong đại sảnh bỗng tối sầm lại, bầu không khí này cực giống như đang quay phim vậy.
Sau khi trầm mặc một lúc, Tề Khải Phong hắng giọng, rồi mở lời: “Ngô Tranh, cậu nói đi.”
“Nói từ đâu?” Tôi hỏi.
“Từ lúc các cậu vào khu C.” Chú ấy nhìn tôi: “Tại sao người trong đội khảo sát khoa học lại mất tích? Rốt cuộc tình hình ở khu C như thế nào? Các cậu cứu người kiểu gì, sao lại ra ngoài được, sinh vật không xác định mà các cậu gặp phải như thế nào, còn nữa tại sao từ trường trong khu rừng lại đặc biệt, con người không thể tiến vào nhưng các cậu lại có thể tiến vào...những điều này tôi đều phải làm rõ hết, sau chuyện này tôi phải nộp bài báo cáo tổng kết hành động lên bên trên.”
“Bên trong khu rừng có đại trận phong yêu, nó chuyên dùng để đối phó với người Khiếu Vũ.” Tôi bình thản nói: “Sau khi người bình thường bước vào thì sẽ bị mê loạn thần trí, vào là bị lạc đường ngay, nhưng bình thường sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Vậy tại sao lần này, người trong đội khảo sát lại mất tích lâu như vậy?” Chú ấy hỏi.
“Đó là do gương đồng Khiếu Vũ.” Tôi nói: “Nó có thể làm hồi sinh người Khiếu Vũ...”
“Người Khiếu Vũ?” Mắt Tề Khải Phong sáng bừng: “Cậu nói là bọn họ thực sự hồi sinh rồi? Sinh vật không xác định mà các cậu nhìn thấy chính là bọn họ?”
Đỗ Lăng cũng bất ngờ.
Tôi nhìn Đỗ Lăng một cái rồi bình thản gật đầu: “Đúng, chính là bọn họ. Bọn họ vô cùng hung hãn, sau khi hồi sinh trở lại, bọn chúng bắt người trong đội khảo sát làm thức ăn, đồng thời lợi dụng gương đồng Khiếu Vũ để tạo ra mây mù, phong tỏa cả khu C...”
“Vậy...vậy các cậu ra ngoài kiểu gì?” Tề Khải Phong hỏi.
“Chúng tôi giết chết tất cả người Khiếu Vũ, sau đó thoát ra ngoài.” Tôi nói.
“Giết hết rồi sao?” Chú ấy nhíu mày: “Không để một tên nào sống?”
“Nếu để cho một đứa sống sót thì chúng tôi không thể thoát ra ngoài được.” Tôi nhìn chú ấy: “Ba chuyên gia cấp quốc bảo không xảy ra chuyện, gương đồng Khiếu Vũ vẫn còn nguyên vẹn, đặc biệt là Phùng An Nam không chết, không phải sao?”
Vẻ mặt của Tề Khải Phong vô cùng phức tạp, chú ấy cố gắng bình tĩnh lại: “Vậy...gương đồng Khiếu Vũ đó giúp hồi sinh người chết như thế nào, cậu có rõ chuyện này không?”
Tôi lắc đầu: “Không rõ.”
“Vậy khu C đó...làm như thế nào mới có thể tiến vào?” Chú ấy lại hỏi.
“Tốt nhất là các chú đừng đi vào đó.” Tôi nói: “Trận pháp trong khu rừng lợi hại vô cùng, cố xông vào đó thì toang đấy.”
“Nhưng Sói Đen nói, các cậu đã được trải qua huấn luyện đặc biệt, các cậu có thể.” Chú ấy nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt rực sáng như bó đuốc.
“Chúng ta không giống nhau.” Tôi cười bình thản: “Bọn tôi là yêu ma quỷ quái.”
Chú ấy biết tôi đang chế giễu nhưng chú ấy không hề bận tâm: “Chỉ cần có thể đi vào khu C, tôi có thể giao chuyên gia và đội lính đặc chủng cho cậu, để cậu huấn luyện bọn họ.”
“Không có tác dụng đâu.” Tôi nói:”Thứ nhất, không phải người nào cũng hợp với việc tu luyện; thứ hai không kịp thời gian.”
“Vậy cần bao lâu?” Chú hỏi: “Ví dụ như Phùng An Nam, nếu như cô ấy có tu luyện đến bước có thể đi vào khu rừng, ít nhất cũng cần bảy mươi năm.” Tôi nói: “Đến lúc đó cô ấy đã hơn chín mươi tuổi rồi, vậy còn có thể đi được không?”
Chú ấy nhíu mày: “Vậy cậu huấn luyện Khả Nhi như thế nào vậy? Cậu bây giờ cũng mới mười tám mười chín tuổi, sao cậu có thể làm được?”
“Có một thứ gọi là thiên phú.” Tôi từ tốn nói: “Thiên phú của Khả Nhi là chọn một trong một vạn, thế nên tôi có thể dạy cho cậu ấy. Chú đề cử Phùng An Nam, chị ấy hoàn toàn không có thiên phú này, tôi nói bảy mươi năm thì đã khiên tốn lắm rồi, có cần phải nói thẳng ra như thế không?”
“Vậy cậu có thể dẫn đội không?” Chú lại hỏi.
“Không thể.” Tôi tỏ ra rất kiên định: “Cả đời này tôi sẽ không vào Vương thành Khiếu Vũ nữa, hơn nữa tôi dẫn đội thì những người đó cũng không vào được. Chú Tề, tôi khuyên chú một câu, vứt bỏ ý nghĩ này đi.”