Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 348 - Chương 348.

Chương 348. - Chương 348. -

“Vứt bỏ?” Chú cười lạnh: “Cậu nói thoải mái nhẹ nhàng quá nhỉ.”

“Là thoải mái, tôi không chịu tránh nhiệm việc này thì tôi không cần thăm dò chuyện này làm gì.” Tôi mỉm cười bình thản: “Chú Tề, chú còn muốn biết điều gì?”

Chú ấy trầm mặc rồi hít một hơi thật sâu, xoa xoa mặt.

“Nói như vậy, nghĩa là không còn cách nào nữa?” Chú ấy nhìn tôi.

“Có thể có đấy.” Tôi nói: “Nhưng tôi bó tay rồi, không phải thuộc hạ có chú có người có dị năng sao? Có lẽ bọn họ có cách đấy.”

Chú ấy bật cười bất lực: “Chàng trai à, cậu muốn làm tôi khó xử hả!”

“Tôi đâu có muốn làm chú khó xử, tôi chỉ nói sự thực thôi.” Tôi điềm tĩnh nói: “Trong thiên hạ, có rất nhiều người có năng lực, tôi không làm được thì chưa chắc người khác không làm được. Chỉ cần dùng tâm thì cách giải quyết còn nhiều hơn khó khăn phải đối mặt.”

Chú ấy trầm mặc giây lát rồi nhìn Đỗ Lăng một cái, tiếp đó hỏi tôi: “Ngô Tranh, tôi muốn mời cậu gia nhập vào đoàn đội của tôi, cùng chúng tôi góp sức cho tổ quốc, cậu thấy thế nào?”

Tôi mỉm cười: “Tổ quốc không cần loại...”

“Tổ quốc cần người có dị năng.” Chú ấy nhìn tôi: “Có điều đây chỉ là cách nói thôi, cậu hà tất gì mà để tâm như vậy?”

“Tôi không hề để tâm, chỉ là tôi thực sự bất lực.” Tôi nói.

Chú ấy bật cười: “Cậu sai rồi chàng trai à, những việc chúng tôi cần làm còn rất nhiều, tin tôi đi, sau khi cậu gia nhập thì sẽ có đất dụng võ.”

Tôi cười bình thản: “Mỗi người đều có ý musốn riêng của mình, chú Tề, đừng làm khó người khác như vậy chứ.”

“Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ thật kỹ.” Chú ấy nhìn tôi đầy kỳ vọng: “Đây là cơ hội hiếm có của cậu!”

“Không cần suy nghĩ nữa.” Tôi nói: “Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi.”

Chú ấy nhíu mày rồi gõ vào bàn rồi nói: “Ngô Tranh, đây là góp sức cho tổ quốc!”

Ánh mắt tôi bỗng sắc lạnh: “Chú Tề, quá đáng rồi đấy!”

“Nếu như tôi không cho cậu đi thì sao?” Chú ấy cười lạnh.

Tôi cũng cười: “Nhất thiết phải đến bước này sao?”

Ánh mắt bỗng có chút sợ hãi, chú ấy vô thức nuốt nước bọt cái ực.

Tôi đứng dậy: “Chú Tề, tôi còn trẻ người non dạ không biết nói chuyện, chú không để bụng chứ. Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Đỗ Lăng cũng đứng dậy: “Ngô Tranh, chị cũng đi.”

Tôi nhìn chị một cái rồi gật gật đầu.

Hai chúng tôi quay người đi đến cửa của đại sảnh.

Tề Khải Phong do dự một lúc rồi đứng dậy: “Ngô Tranh! Cậu đợi đã!”

Tôi dừng lại rồi quay người lại nhìn chú ấy.

Chú ấy đi đến bên cạnh tôi, bình tĩnh lại rồi cố nặn ra một nụ cười méo mó: “Sau này nếu chú gặp phải chuyện khó, cháu có sẽ giúp chú chứ?”

“Chỉ cần không liên quan đến người Khiếu Vũ.” Tôi nói.

Chú ấy bật cười, rồi vỗ vai tôi: “Tiểu tử ngoan, chú thích cháu lắm! Đi đi”

Tôi cũng cười: “Cảm ơn chú Tề.”

Nói xong, tôi mở cửa ra rồi cùng Đỗ Lăng đi ra khỏi đại sảnh chỉ huy.

Tề Khải Phong nhìn bóng lưng của chúng tôi, khóe miệng nở nụ cười rồi hít một hơi thật sâu, quay người đi về.

Chú ấy cần suy nghĩ một mình, bài báo cáo này cần viết như thế nào.

Sau khi ra khỏi trung tâm chỉ huy, tôi và Đỗ Lăng đến một nơi yên tĩnh.

“Chị, chị có thể chuẩn bị rút khỏi được rồi.” Tôi nói với chị: “Mấy ngày nữa, Tề Khải Phong sẽ bàn với chị về toàn bộ chuyện tiếp quản dự án, chú ấy sẽ đưa ra giá rất tốt, đến lúc đó cứ đồng ý thẳng luôn là được.”

“Chị thấy ấy ông ấy đã oải lắm rồi vậy mà còn kiến nghị lên trên để tiếp nhận nơi này à?” Đỗ Lăng cảm thấy nghi hoặc.

Tôi bật cười: “Chú ấy đã biết người Khiếu Vũ có thể sống lại, đây mới là điều quan trọng nhất, không phải sao?”

Đỗ Lăng nghe xong liền hiểu ra, chị ấy mỉm cười: “Được! Chị nghe em!”

Chị ấy sà đến ôm tôi một cái: “Em trai, vất vả cho em rồi!”

Tôi mỉm cười: “Khách sao rồi chị gái à.”

Chị ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi, mỉm cười với tôi: “Được, vậy chúng ta không nói những lời khách sáo nữa.”

Tôi bật cười: “Chuẩn rồi này.”

Đang nói thì điện thoại của tôi reo lên.

Tôi cầm lên xem, thì ra là chú Cửu gọi đến, tôi vội nghe máy:”Alo, chú Cửu ạ.”

“Ngô Tranh, con có tiện không?” Chú hỏi.

“Tiện ạ, chú nói đi ạ.” Tôi nhìn Đỗ Lăng một cái.

Chị ấy hiểu ý liền quay người đi đến phía xa để đợi.

“Thực ra cũng không có chuyện gì.” Chú Cửu nói: “Chỉ là muốn nói với con chuyện của An Vũ...”

“An Vũ?” Tôi sững lại: “Em ấy làm sao ạ?”

“Ngày mười sáu tháng sau là sinh nhật mười tám tuổi của nó.” Chú Cửu nói: “Sau sinh nhật thì nó thành niên rồi, theo quy tắc của An gia, thì nó cũng nên ra ở riêng. Chú muốn để nó lên Thượng Kinh về sau muốn làm phiền con chăm sóc nó cho chú. Ngô Tranh, con có chịu không?”

Tôi sững lại, không biết nên nói gì.

Bình Luận (0)
Comment