“Sao lại không nói gì vậy?” Chú Cửu hỏi: “Có phải làm khó con rồi không?”
“A...không không không, không phải đâu ạ.” Tôi định thần lại, vội trả lời: “Chú Cửu yên tâm đi ạ, con sẽ chăm sóc tốt cho An Vũ, à mà...bao giờ em ấy tới đây ạ?”
“Ngày mười bảy tháng sau.” Chú Cửu nói: “Đón sinh nhật xong thì nó sẽ lên Thượng Kinh.”
“Vâng, vậy đến lúc đó con sẽ đi đón em ấy.” Tôi vừa cười vừa nói.
“Ngô Tranh, con biết chuyện của chị Tiểu Bạch rồi đấy.” Chú Cửu nói: “Bây giờ, chú chỉ có một đứa con gái là An Vũ thôi. Quy tắc của An gia là con trai con, gái một khi ra ở riêng thì cha mẹ không thể can thiệp đến bất cứ chuyện gì của con cái. Thế nên chú chỉ có thể mang nó nhờ cả vào con thôi.”
“Chú Cửu, con hiểu rồi.” Tôi hứa với chú: “Con sẽ bảo vệ tốt cho An Vũ, chú yên tâm nhé.”
Chú Cửu rất bình tĩnh: “Được, vậy chú chú giao nó cho con rồi đấy. Ngoài ra, nó vẫn chưa biết chuyện này đâu, bây giờ con cũng không cần nói cho nó biết, tháng sau trước khi nó lên Thượng Kinh, chú sẽ bảo nó liên lạc với con.”
“Dạ!”
Sau đó chú Cửu không nói gì thêm liền tắt máy.
Tôi đặt điện thoại xuống, không khỏi bật cười.
Đỗ Lăng thấy tôi nói chuyện điện thoại xong liền bước tới: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi mỉm cười với chị: “Chúng ta quay về thôi.”
Buổi sáng ngày thứ hai, chúng tôi ngồi máy bay rời khỏi Vương thành Khiếu Vũ.
Sau khi quay về Thượng Kinh, Đỗ Lăng bảo chúng tôi ở nhà chị ấy nghỉ ngơi mấy ngày. Tôi đã lựa lời từ chối ý tốt của chị ấy, tôi nói Ngô gia có quy tắc, làm xong chuyện thì không thể ăn uống ở gia chủ, thế nên chúng tôi đã trở về nghỉ ngơi.
Đỗ Lăng không hiểu: “Chị là chủ của em à? Chị là chị của em!” Tôi bật cười: “Chị là chị của em nhưng cũng là chủ của em. Bây giờ chuyện đã làm xong rồi, hôm nay chúng em theo chị về thì không thích hợp, đợi qua đợt này rồi làm thế nào cũng được hết á.”
Đỗ Lăng hiểu ra: “Được rồi, vậy sau đợt này, dù sao nhà của chị chính là nhà của em, các em đến lúc nào cũng được.”
Chúng tôi đồng ý, tiếp đó leo lên xe của mình và rời khỏi căn biệt thự lớn của Đỗ gia.
Buổi tối, chúng tôi cùng nhau quay về núi Ngọc Tuyền, tiểu Quân đi nấu cơm, Khả Nhi giúp cô ấy, hai người đã làm một bàn đầy thức ăn, ba người chúng tôi đã ăn no say một bữa.
Đây đã trở thành thói quen của chúng tôi, làm xong chuyện thì nhất định phải ăn một bữa no nê. Làm việc và sống chính là hai tiết tấu, hai trạng thái. Làm xong chuyện, ăn bữa cơm, uống trận rượu, cảm xúc con người mới có thể thực sự được chữa lành, tâm trạng cũng có thể quay lại cuộc sống thường nhật.
Chúng tôi vừa uống vừa tám chuyện, cứ thế uống cho đến nửa đêm. Lúc này mới thu dọn bát đĩa, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi.
Tôi và tiểu Quân cùng nhau đi tắm, tắm xong thì nằm phịch ra giường, hai đứa cứ thế quấn quýt lấy nhau.
Bên ngoài gió đã nổi lên, tiếp đó truyền đến âm thanh mưa rơi.
Tôi say đắm hôn lên bờ môi của cô ấy...
Lúc này cô ấy bỗng sững lại, đôi mắt đột nhiên lóe sáng, rồi lặng lẽ nhìn lên trần nhà, người cô ấy khẽ run rẩy trong lòng tôi, tâm trí bỗng bay đến một thế giới khác.
Tôi cảm nhận được sự dị thường của cô ấy, tôi lập tức dừng lại rồi hỏi: “Sao vậy?”
Cô ấy định thần lại: “A, không có gì, em nghĩ đến một số chuyện...”
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Không có gì...” Cô ấy mỉm cười với tôi rồi ôm chặt tôi: “Tiếp tục thôi...”
Trong lòng tôi nóng rực, không hỏi nhiều, tôi mắt đầu gục đầu vào phần cổ của cô ấy, tiếp tục làm chuyện mà các bạn biết là gì rồi đấy.
Cô ấy rất muốn phối hợp với tôi, nhưng tâm của cô ấy không còn ở nơi đây nữa, mặc dù cô ấy đã cố gắng thu lại dòng suy nghĩ nhưng tôi vẫn cảm thấy tâm của cô ấy vẫn đang lang thang nơi đâu.
Với tình trạng như vậy, tôi cũng thấy ngượng ngùng khi tiếp tục “làm” cô ấy.
Tôi chỉ có thể dừng lại, thở hổn hển hỏi cô: “Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy hả?”
Trong mắt cô ấy tràn ngập sự hối lỗi: “Em...em không thể tĩnh tâm lại được...”
“Chuyện gì vậy?” Tôi dịu dàng hỏi cô.
“Dường như lúc nãy em có những trải nghiệm mới với chỉ tâm quyết.” Cô ấy nói nhỏ: “Sau đó...sau đó em không tài nào tĩnh tâm lại được, xin lỗi anh, không phải em không muốn phối hợp với anh, nhưng trong đầu em toàn là quái tượng*, em không khống chế được bản thân...”
(*) Quái tượng: tượng bát quái
Tôi lặng lẽ quan sát cô ấy một hồi lâu rồi quay người nằm nép sang một bên, thở dài một hơi.
Cô ấy đỏ mặt ôm chầm lấy tôi: “Em xin lỗi...”
“Đồ ngốc...” Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Nói xin lỗi gì chứ...từ nhỏ anh học thuật số, biết được tình trạng lúc nãy của em là gì, sao có thể trách em được chứ.”